“Cô tới nơi này làm gì?”
Lúc Kiều Bích Ngọc đẩy cửa phòng bệnh ra, người đàn ông ở bên
trong phòng bệnh lập tức lạnh lùng chất vấn.
Kiểu Bích Ngọc vô thức nhìn về phía người phụ nữ trên giường
bệnh, im lặng một giây, mới mở miệng: “Tôi, tôi chỉ là…”
“Cô Kiều, cơ thể của tôi không thoải mái, Cao Minh luôn ở bên
cạnh tôi, hai chúng tôi không có làm gì! Cô, cô đừng nóng giận!”
Nhưng mà Lê Yến Nhi ở trên giường bệnh lộ ra biểu cảm khiếp
Sợ, giống như bị Kiều Bích Ngọc đột nhiên xuất hiện dọa sợ, cô ta vội
vàng mở miệng, giọng nói yếu ớt giải thích.
“Kiều Bích Ngọc, cô lập tức trở về!” Giọng nói của Quách Cao
Minh càng lạnh hơn.
Quách Cao Minh dời mắt nhìn Lê Yến Nhi đang khiếp sợ ở trên
giường bệnh, giống như Kiều Bích Ngọc tới đây là muốn bắt nạt cô
gái xinh đẹp mảnh mai ở trên giường bệnh.
Kiểu Bích Ngọc bị anh quát lên như thế, trong lòng có chút ấm ức
lại có chút tức giận.
“Là ông nội bảo tôi tới đây! Mùng một đầu năm, Quách Cao Minh
anh không trở về nhà, thích cút đi đâu thì cút, tôi mặc kệ anh!”
Vẻ mặt Quách Cao Minh âm trầm.
Kiểu Bích Ngọc phụng phịu, xoay người, lập tức rời khỏi căn
phòng, không thèm nhìn anh một cái.
Anh gần như muốn đuổi theo cô theo bản năng, nhưng tay phải
lại bị người phụ nữ trên giường bệnh nắm chặt.
“Cao Minh, anh đừng làm khó dễ cô ấy.” Giọng nói của Lê Yến Nhi
nhu nhược khuyên một câu.
“Lúc trước Hưng Nam có nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678824/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.