Kiều Bích Ngọc một mình trốn vào trong căn phòng nhỏ ngồii lên
trên tấm ván gỗ, biểu cảm có chút suy sụp, cúi đầu, đôi mắt nhìn cái
bụng bằng phẳng của mình, nghĩ lại những lời Quách Cao Minh từng
nói với mình, cô phụng phịu lại lộ ra chút ẩm ức.
“Cô gái à, đừng cầu kỉnh với chồng cô nữa” Chị Mạc chậm rãi đi
Vào, thân thiết khuyên một cầu,
Kiều Bich Ngọc gần như lập tức phân bác: “Anh ấy không phải
chồng tôi!”
Chồng gì chứ? Nói Quách Cao Minh là chồng cô, nghe có thuận
lỗ tai tí nào không?
Chị Mạc nhìn bộ dạng tức giận của cô, trải lại cười nối: “Vợ
chồng luôn sẽ có chút xung đột tranh cãi, có đôi khi đàn ông tất ngu
ngốc, không am hiểu biểu đạt, có hiểu lắm gì, chúng ta có thể chậm
rãi câu thông.”
Kiểu Bích Ngọc im lặng không nói chuyện.
‘Vừa rồi tên ngốc Lục Khánh Nam nói người bắt cô đi, không phải
là Quách Cao Minh phái tới sao?
Thật sự không phải là Quách Cao Minh à, nhưng rõ ràng là lúc
trước khi ở bệnh viện anh hung dữ như vậy.
“Nhân lúc còn nóng mau ăn thứ này đi, cô bị đói, đứa bé trong.
bụng cũng sẽ đói theo.” Chị Mạc đặt bát sử lươn hầm trước mặt cố.
KIều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn bát canh này, biểu cảm có chút
do dự,
“Đây là chồng cô tự mình hầm cho cô đấy, nào, nhanh ăn đi.”
‘Chị Mạc thân thiết cười thúc giục, nhớ tới Quách Cao Minh không
khởi tán thưởng một câu: “Bộ dạng của chồng cô đúng là đẹp trai,
khí chất đó của cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/1678821/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.