Ánh nắng sáng sớm dương dương tự tức chiếu vào gian phòng.
Mạn Mạn lấy tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt đang chiếu thẳng vào đôi con ngươi thùy mị, dịu dàng của cô.
“Tỉnh rồi à.” Thanh âm trầm thấp, khiêu ngợi, khiến cho Mạn Mạn trở nên điên cuồng cùng hắn vào tối hôm qua, Thiên cứ một lần rồi lại một lần đòi hỏi, hắn cứ nhất mực đòi lấy tình yêu của cô, cho đến khi cô ngất xỉu mới thôi.
“Ừ.” Đỏ bừng cả mặt, cô đưa tay ý muốn thoát đi khỏi cái lồng ngực khiến cho cô để cho cô “mặt hồng, tim đập” kia. Bạch Kiểu Thiên sao có thể đáp ứng mong muốn của cô, hắn đã sớm hơn một bước, ôm chặt cô vào trong ngực.
“Bảo bối, em muốn đi đâu.” Vừa nói, hắn liền hạ một nụ hôn chính xác lên môi của cô. Môi Mạn Mạn rất mềm, chất “mật” của Mạn Mạn rất ngọt, làm cho hắn mãi không nhịn được, cứ muốn nếm thử mãi.
“Ưm. Anh đứng lên đi, nên đi làm rồi.”
“Nhưng, anh rất đói, em cho anh ăn no trước đã.” Nói xong, hắn uất ức bĩu môi.
Mạn Mạn buồn cười nhìn vẻ bướng bỉnh của Thiên, hắn cũng đã mấy chục tuổi đầu rồi, mà lại giống hệt như trẻ con vậy, nhưng Thiên như vậy thật có loại hấp dẫn không thể diễn tả, bộ dáng của hắn thật rất đẹp mắt, dù làm gì cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái. “Đói bụng nên anh không chịu dậy à, em sẽ đi nấu cơm cho anh ngay.” Vừa nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775953/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.