“Khoái Khoái, con mau tới thử bộ y phục này xem.” Thường Mạn Mạn cầm một chiếc áo thun in hình Crayon Shinchan*, rồi ngoắc ngoắc tay về hướng con trai mình.
(*) : còn có tên Việt Nam là “Shin – cậu bé bút chì”, coi hình minh họa áo phía dưới nhé
Thường Khoái Khoái nhìn bộ quần áo kia, mắt nhóc không ngừng nhíu nhíu lại, đầu đầy hắc tuyến*, nhóc cũng không còn là baby nữa rồi, tại sao mẹ luôn tìm những bộ quần áo trẻ con ngây thơ như vậy cho nhóc chứ.
(*) : tức vẻ mặt này =.= ' alt='' > ' alt='' > ' alt='' >
“Không.”
“Nhưng nó rất đáng yêu.” Thường Mạn Mạn không có ý buông tha, cô cố thuyết phục bé.
“Con nói không muốn là không muốn, Mạn Mạn không cần phải tốn nước bọt đâu, không là không.” Thường Khoái Khoái kiên quyết nói. Nếu không phải là cô cứ kì kì kéo kéo nhóc tới đây, nhóc còn lâu mới tới, mỗi lần nhóc theo cô đi dạo phố thật là một sự “may mắn” kinh hoàng, nhóc hiện tại chỉ muốn về nhà xem TV.
“Được, được, được rồi, không thử thì không thử, vậy con muốn mua gì nè, con chọn đi.” Cô đành chịu nghe lời nhóc vậy, con trai cô nói được là làm được, không bao giờ chịu thua.
“Chúng ta không mua có được không, dù sao quần áo của con cũng nhiều rồi, chúng ta đi ăn đá bào đi.” Thường Khoái Khoái gợi ý. Nhóc không muốn đi tiếp nữa, mà nhóc cũng biết, chỉ cần là ăn, mẹ nhóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775944/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.