“Anh thật không có, trừ em ra, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng “liếc mắt đưa tình” với ai .” Thật oan uổng chết người mà.
“Làm sao tôi có thể tin anh?” Thường Mạn Mạn tức giận, thở dốc.
“Thật không có, em đừng giận, em giận khiến lòng anh đau. a2 Em thử kể lại sự việc xem?” Vỗ nhẹ lưng của cô, giúp cô hít thở thông, hắn thật không nhớ mình đã “liếc mắt đưa tình” với ai vào lúc nào.
“Thật là… Vậy sáng sớm hôm nay anh đã đi cùng với ai?”
“Khách hàng nha.” Đấy là sự thật.
“Nam hay nữ vậy?” Còn không chịu thừa nhận sao.
“Nam nữ đều có.”
“Em nhìn thấy rất rõ anh cùng cô ấy “liếc mắt đưa tình”, hoàn toàn không thấy người con trai nào thêm cả”
“Oan uổng nha lão bà đại nhân, anh chưa từng “liếc mắt đưa tình” với cô ấy, thời điểm em nhìn thấy, có thể tên đàn ông kia đã đi toilet rửa tay, em phải tin tưởng anh.” Nói xong, hắn bộc lộ ra biểu tình y hệt như “một đứa bé con đang giận dỗi”.
“Thật ư, anh không gạt em chứ?” Chẳng lẽ cô đã nghĩ sai, lòng cô không khỏi hoài nghi xem phải chăng mình đi nghi oan hắn.
“Thật, anh sao lại gạt em chứ, anh lừa gạt ai thì cũng sẽ không lừa gạt em.” Bạch Kiểu Thiên nói lấy lòng.
“Vậy hôm nay mình đây đã lãng phí quá nhiều nước mắt rồi” Thường Mạn Mạn nhỏ giọng nói thầm.
Nhưng Bạch Kiểu Thiên vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775939/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.