“Cám ơn chú đã đưa con về, chuyện hôm nay thật cám ơn chú, con sẽ không quên đâu.” Thường Khoái Khoái lễ phép nói. 
“Không cần cám ơn, thật là một đứa trẻ thông minh, nhanh về nhà đi, mẹ con hẳn đang rất mong con đấy.” Ánh mắt nam nhân rõ vẻ tán thưởng. 
“Hẹn gặp lại.” Nhóc rốt cuộc đã có thể thở phào một cái rồi, nhóc không muốn mẹ biết nhóc có chỗ khác người thường, như vậy sẽ khiến mẹ sợ. 
“Hẹn gặp lại.” Nam nhân nói xong rất nhanh liền biến mất ở trong màn đêm. 
Nhanh nhanh, nhanh nhanh về nhà, cô gái nhỏ đó nhất định đang rất lo lắng. 
“Mạn Mạn, con về rồi.” Thường Khoái Khoái vừa vào nhà liền hét lên. 
Nhanh như một cơn gió lốc, Thường Khoái Khoái liền rơi vào một lồng ngực ấm áp. 
“Con hù chết mẹ, con rốt cuộc đi đâu vậy, oa oa ” Mạn Mạn kích động ôm con trai, con trai là tất cả của cô, nếu như không có con trai cô thật không biết sống thế nào. 
“Không sao, con chỉ đi dạo thôi, sau liền quên mất thời gian. Ngoan, đừng khóc, khóc nhiều sẽ sinh ra nếp nhăn, nếp nhăn không đẹp, con không muốn có một người mẹ xấu xí.” Thường Khoái Khoái nhạo báng nói. Nhóc không thích mẹ khóc, chỉ thích nhìn mẹ cười. 
“Con trai thối, nào có người con nào nghĩ mẹ mình xấu chứ.” Thường Mạn Mạn bất mãn. 
“Được rồi, ăn cơm chưa?” 
“Chưa.” Thường Mạn Mạn sợ hãi. 
“Mạn Mạn dám nói là từ xế chiều đến giờ vẫn còn chưa ăn cơm!!!” Giọng Thường Khoái Khoái không khỏi cao hơn. 
“Ừ.” Thường Mạn Mạn nhỏ giọng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775936/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.