“Khoái Khoái, mẹ con về chưa?” Bạch Kiểu Thiên vào nhà, sau liền hỏi con trai, hiện đang xem ti vi.
“Ông là người khiến cho Mạn Mạn đau lòng, đúng không?” Thường Khoái Khoái đè xuống nút tắt TV, tức giận hỏi.
“Hả mẹ con bị sao ?” Bạch Kiểu Thiên không hiểu gì cả.
“Khóc thật lâu xong, liền ngủ rồi, nói, là ông khiến cho cô ấy đau lòng, đúng chứ?” Thường Khoái Khoái nhíu mày hỏi.
“Ba không biết mà, sau khi ba cùng khách hàng nói xong chuyện buôn bán, liền về công ty muốn tìm mẹ con đi ăn cơm, ai ngờ mẹ con lại không có ở đó, điện thoại cũng không gọi được, sau ba liền về đây, cô ấy có nói chuyện gì đã xảy ra không?” Bạch Kiểu Thiên gấp gáp hỏi.
“Cô ấy chưa nói, tôi đi ra ngoài có chút việc, hai người tự động nói chuyện với nhau đi.” Thường Khoái Khoái khẳng định chuyện này cùng ông ta có liên quan, hãy để cho chính hai người tự giải quyết đi, người cởi chuông phải là người buộc chuông, chỉ cần ông ta không quá đáng là được.
“Ừ, con đi cẩn thận, để ba vào nói chuyện với mẹ.” Bạch Kiểu Thiên rất an tâm về con trai mình, người để cho hắn không yên lòng chính là cô gái nhỏ luôn phản kháng hắn kia.
Bạch Kiểu Thiên nhìn gương mặt còn vương vấn nước mắt của cô gái đang nằm trên giường, tâm chợt đau nhói, hắn nghĩ không ra, rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cô thương tâm như vậy.
Khẽ hôn giọt nước còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775932/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.