Xe rất nhanh liền đến bệnh viện, Tần Phong ôm Thường Mạn Mạn từ trong xe ra, rồi liền vào bên trong. 
Thường Mạn Mạn kéo kéo y phục của hắn. Nhỏ giọng nói “Anh có thể thả tôi xuống không, tự tôi có thể đi.” Trừ Bạch Kiểu Thiên cô chưa từng bị bất kỳ một người đàn ông nào ôm qua, cô luôn có chút ngượng ngùng, bất quá cái ôm này thật rất ấm áp. 
“Ngoan, nhanh thôi.” Liếc nhìn người trong ngực đang đỏ mặt tai hồng, làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu. Cái miệng nhỏ nhắn khiến người khác muốn êm ái vuốt ve. Tần Phong nghĩ xong liền bỏ ngay ý tưởng ấy trong đầu, đối với loại ý niệm có chút không đứng đắn vừa rồi, nó vốn chưa từng xuất hiện trong đầu hắn đối với một cô gái nào. Hắn không chịu được, nhìn cô gái trong ngực mình, cô không phải là rất đẹp, nhưng xác thực làm cho người ta có cảm giác cô thật đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt trong suốt kia, chúng hệt như một hồ nước sâu có thể đem người ta hút vào. 
“Nhưng. c…..” 
“Không có nhưng nhị gì hết, tôi làm cô bị thương nên phải có trách nhiệm chiếu cố cô.” Tần Phong ngắt lời cô. Chỉ ôm cô thật chặt. 
Thường Mạn Mạn thấy hắn nói như vậy, cũng không biết nên nói gì hơn đành để mặc cho hắn ôm. 
Dọc theo đường đi không ngừng có người quăng tới cái nhìn ghen tỵ, hâm mộ, thưởng thức về phía cô, khiến Thường Mạn Mạn nằm trong lòng hắn rất không thoải mái, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775928/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.