“Hey, cục cưng bé nhỏ, mấy ngày nay như thế nào, cái khối băng kia có khiến cho em bị tổn thương do giá rét gì không?” Tư Đồ Hoàng nở nụ cười đi tới bên chiếc bàn làm việc của Thường Mạn Mạn, trêu chọc Thường Mạn Mạn tới mức đỏ mặt.
Cô gái này thật đáng yêu, động một chút là đỏ mặt, thật đáng yêu, hắn đối với cô rất có cảm tình.
“Phó Tổng, anh nói cái gì vậy?” Thường Mạn Mạn thẹn thùng nói, hắn luôn là thích nói giỡn với cô, lúc bắt đầu cô rất không quen, nhưng nghe đồng nghiệp nói Phó Tổng vẫn luôn như vậy, nên cô cũng từ từ quen với cách nói chuyện này, nhưng mỗi lần vẫn không nhịn được mà đỏ mặt.
“Bảo bối, anh đã nói với em bao nhiều lần rồi, đừng gọi anh là Phó Tổng, như thế rất lạnh nhạt, gọi anh là Hoàng, em gọi một tiệng coi.” Tư Đồ Hoàng đối với việc trêu chọc Thường Mạn Mạn có thể nói là cả trăm lần cũng không chán. Trêu chọc Thường Mạn Mạn có thể nói là sở thích của hắn, nhưng tên Thiên kia quản cô rất chặt, hắn cũng chỉ có thể thừa dịp Thiên không có ở đây mới đến trêu chọc Thường Mạn Mạn.
“Phó Tổng, không thể gọi như thế, người khác sẽ hiểu lầm.” Thường Mạn Mạn thật không có biện pháp đối phó với Phó Tổng, mỗi lần hắn ta đùa đều muốn nhìn cô mặt đỏ tai hồng, sau mới bằng lòng bỏ qua.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, sợ cái gì. A, có phải là em sợ bị Thiên hiểu lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775923/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.