Chương trước
Chương sau
“Vì cái gì mà ông có thể mà tôi thì không thể, cô ấy là của tôi.” Thường Khoái Khoái tức giận nói, tại sao hắn có thể gọi, mà nhóc thì không thể gọi, thật là, nhiều năm như vậy vốn chỉ có hai mẹ con nhóc, hai người sống cùng nhau thật tốt, tại sao hắn ta lại phải trở lại cùng nhóc giành mẹ nhóc chứ.


“Con nói cái gì?” Bạch Kiểu Thiên tức giận nói.


“Đừng nghĩ muốn hướng sự chủ ý của cô ấy đến ông, cô ấy là người con gái của tôi”


“Cái gì là người con gái của con cơ chứ, cô ấy là cô gái của ba, là mẹ con.”


Một tên đàn ông đang giơ chân chỉ vào con trai của hắn mà la thét.


Thường Mạn Mạn bị tiếng ồn ào này làm chio từ từ mở mắt.


“Con trai của mẹ sao thế, làm sao sắc mặt của con lại kém như vậy, con bị bệnh à.” Thường Mạn Mạn mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, nhưng lại liền quan tâm đến con trai mình, cô hoàn toàn không để ý rằng mình đang bị một tên đàn ông ôm vào trong ngực.


“Còn không phải bị ai đó làm cho nổi giận thì gì nữa.” Thường Khoái Khoái liếc thẳng vào đôi mắt của Bạch Kiểu Thiên.


“A, người nào vậy, mẹ hình như đâu có trêu chọc đến con nha, chẳng lẽ là bởi vì mẹ ngủ dậy trễ, nên làm con giận.” Thường Mạn Mạn biểu lộ vẻ mặt nghi hoặc.


“Là kẻ đang ôm cô đấy.” Thường Khoái Khoái nhức đầu nhìn Thường Mạn Mạn, cô thật sự là phản ứng siêu siêu chậm, thật không biết nhóc vì sao đã nhiều năm như vậy mà không có bị cô làm cho tức chết.


“A ” Thường Mạn Mạn lúc này mới phản ứng được mình đang bị một người đàn ông ôm vào trong ngực. Cô nhanh chóng từ trong ngực hắn tránh ra, nhảy xuống giường. Thân người cô hoàn toàn đang lõa thể.


Bạch Kiểu Thiên thấy Thường Mạn Mạn như vậy mà né tránh hắn,lại còn đang lõa thể trước mặt “mọi người” (mọi người ở đây ý chỉ con trai anh),hắn nổi giận, quả thật hắn đã bị cô chọc giận tới mức muốn hộc máu. Hắn nhanh chóng dùng chăn bọc lại người Thường Mạn Mạn thật chặt rồi kéo cô đến giường. Thường Mạn Mạn cứ như vậy ngây ngốc bị hắn ôm, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, cô….. vì sao không mặc quần áo


Bạch Kiểu Thiên với biểu tình muốn giết người, Thường Khoái Khoái thức thời (biết ý) mà đi ra ngoài, rất hảo tâm đem cửa đóng lại, để cho hai người bọn họ có thể nói chuyện dễ dàng.


“Em vẫn luôn không biết ý tứ như vậy sao?” Thanh âm xen lẫn tức giận, hắn nghĩ đến một màn thỏa thân vừa rồi của cô, sau hắn thật muốn giết người.


“A ” Thường Mạn Mạn vẫn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần lại.


“Ách”


Thường Mạn Mạn lúc này mới tỉnh chút thần trí, nhìn đôi mắt muốn phun lửa cùng gương mặt của hắn. Sao quen thế nhỉ.


“Tổng, tổng, tổng…” Thường Mạn Mạn nửa ngày không nói ra được.


“Tổng cái gì ?” Bạch Kiểu Thiên nhìn biêu tình không thể tin được của Thường Mạn Mạn, tâm tình từ từ cũng khá hơn rất nhiều.


“Tổng giám đốc?” Thường Mạn Mạn nhìn chung quanh, không sai nha, nơi này là gian phòng của mình nha, vậy hắn tại sao lại ở chỗ này.


“Làm sao anh lại ở chỗ này?”


“Là em dẫn anh tới.” Đúng là cô dẫn hắn tới, chẳng qua là chính cô không biết thôi.


“Em đã nhớ lại chưa ?”


“Anh để cho tôi suy nghĩ một chút.”


Ngày hôm qua, cô từ trong công ty mà trở về nhà, Khoái Khoái khi ấy đã làm xong bữa ăn tối, sau đó Linh Linh tới, cơm nước xong Linh Linh liền đi, sau đó cô đi tắm, sau đó nữa…. sao lại không nghĩ ra vậy.


“Em ở đây suy nghĩ thật kỹ đi.”


Nữa sau là… hình như cô đã cùng một tên đàn ông làm chuyện “yêu”, chẳng lẽ đó không phải là mộng, là thật, hơn nữa còn là cùng tổng giám đốc.


“Nghĩ ra chưa.”


Thường Mạn Mạn đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn Bạch Kiểu Thiên.


“Tôi thật không biết vì sao đã “cùng” anh khi trở về nhà, thật xin lỗi?” Thường Mạn Mạn xin lỗi nói.


“Chẳng lẽ em vì không muốn phụ trách, cho nên mới nói như vậy. Em tối hôm qua rõ ràng nói sẽ có trách nhiệm với anh.”Hắn nói láo mà không chút vấp hay đỏ bừng mặt, thật siêu.


“Tôi có nói qua sao?” Thường Mạn Mạn nhìn Bạch Kiểu Thiên, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, xem ra không giống như đang nói dối, chẳng lẽ mình thật sự có nói qua.


Bạch Kiểu Thiên nhìn Thường Mạn Mạn cũng biết cô có một chút tin tưởng, “Em yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với em.” Nói xong hắn ôm chặt Thường Mạn Mạn.


Gương mặt Thường Mạn Mạn rối rắm, cô còn đang suy nghĩ, mình thật có nói câu kia ư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.