“Vì cái gì mà ông có thể mà tôi thì không thể, cô ấy là của tôi.” Thường Khoái Khoái tức giận nói, tại sao hắn có thể gọi, mà nhóc thì không thể gọi, thật là, nhiều năm như vậy vốn chỉ có hai mẹ con nhóc, hai người sống cùng nhau thật tốt, tại sao hắn ta lại phải trở lại cùng nhóc giành mẹ nhóc chứ.
“Con nói cái gì?” Bạch Kiểu Thiên tức giận nói.
“Đừng nghĩ muốn hướng sự chủ ý của cô ấy đến ông, cô ấy là người con gái của tôi”
“Cái gì là người con gái của con cơ chứ, cô ấy là cô gái của ba, là mẹ con.”
Một tên đàn ông đang giơ chân chỉ vào con trai của hắn mà la thét.
Thường Mạn Mạn bị tiếng ồn ào này làm chio từ từ mở mắt.
“Con trai của mẹ sao thế, làm sao sắc mặt của con lại kém như vậy, con bị bệnh à.” Thường Mạn Mạn mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo, nhưng lại liền quan tâm đến con trai mình, cô hoàn toàn không để ý rằng mình đang bị một tên đàn ông ôm vào trong ngực.
“Còn không phải bị ai đó làm cho nổi giận thì gì nữa.” Thường Khoái Khoái liếc thẳng vào đôi mắt của Bạch Kiểu Thiên.
“A, người nào vậy, mẹ hình như đâu có trêu chọc đến con nha, chẳng lẽ là bởi vì mẹ ngủ dậy trễ, nên làm con giận.” Thường Mạn Mạn biểu lộ vẻ mặt nghi hoặc.
“Là kẻ đang ôm cô đấy.” Thường Khoái Khoái nhức đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cha-con-tranh-sung-me-cha-khong-phai-nguoi/775920/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.