Trước tiên muốn chút xíu dấu vết của mình cũng không thể để lại, nên kiểm tra một chút, phát hiện trong nhà từng món đồ vật, bao gồm có một số đồ của Lương Hạ Mạt trong đó, toàn bộ đều là cô chuyên tâm chọn lựa mua về, muốn dọn dẹp sạch sẽ, nói dễ hơn làm. Dứt khoát chỉ mang đi mấy thứ đồ thuộc về cô, Trì Đông Chí vui mừng, cũng may là không có hình đám cưới.
Chu Nhiễm tìm được chiếc xe chở hàng nhỏ, nhưng vẫn trống rỗng không chứa đầy, bên trong có quần áo bình thường và giày dép, bất quá chỉ vài túi xách, búp bê mà con gái hay thích cũng không thấy, chỉ có một cái gối ôm rất to nằm chồng lên phía góc xe, phía dưới hai khuôn mặt cười ha ha thêu hai cái tên nguệch ngoạc.
Trì Đông Chí suy nghĩ một chút, ôm vào trong ngực, chút ít ỏi ngào ngày xưa lại trôi lở lửng trước mắt, đây là một trong số ít quà tặng Lương Hạ Mạt tặng cho cô, còn là do cô mạnh mẽ đòi hỏi, thời gian lúc mới cưới anh không có ở nhà đều là cái gối ôm này theo cô đi vào giấc ngủ, bởi vì trong lòng có chờ đợi, cho nên đây là gửi gớm, về sau liền dần dần ném nó qua một bên.
“Sư phụ, chữ này là chị thêu lên à? Rất xấu.” Chẳng biết Cốc Tử đã chạy tới sau lưng cô từ lúc nào, Trì Đông Chí cười cười, lại nghĩ nghĩ, dùng đôi má cọ xát lên bề mặt mềm mại kia một lần cuối, sau đó xoay người ném vào trong thùng rác bên cạnh, kiên quyết như đao phủ, nhìn không ra một chút lưu luyến nào.
Phòng ở mới trước đó Chu Nhiễm đã lợi dụng thời gian rãnh đã quét sạch sẽ, chỉ mang đồ đạc trong nhà sắp xếp một chút là có thể ở. Trì Đông Chí gặp chuyện gì không mong muốn cần giúp đỡ, kêu hai người đến tiện thể ăn vài thứ qua quít mà bọn họ mang tới.
Nơi này khắp nơi đều có thể nhìn thấy đồng nghiệp trong đơn vị, phần đông chỉ là quen mặt, trên đường chỉ gật đầu chào hỏi cùng người ta, né tránh ánh mắt có chút thắc mắc của bọn họ, mua xong một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, trở về nhà đã gần tới sáu giờ tối.
Trì Đông chí cầm đồ chuyển đến sắp xếp thành từng loại, lúc này mới phát hiện đồ đạc của bản thân mình thật sự là ít đến đáng thương, chỉ là có rất nhiều thư, nhiều hơn nữa là sách bài tập khi còn bé, tùy tiện tìm một quyển mở ra xem, trên mặt đều có chữ viết của Lương Hạ Mạt. Thật ra hiểu rõ mình sạch sẽ chẳng để ý không dễ dàng, hiểu rõ không để ý đến Lương Hạ Mạt lại càng khó khăn hơn.
Trì Đông Chí dứt khoát mang mấy thứ này làm giấy lộn sắp chồng trước cửa, trong lúc đang làm nghe tiếng đinh đinh đang đang, lục thấy bình thủy tinh ở lớp dưới cùng của thùng giấy.
Trì Đông Chí cầm trong tay chỉ cảm thấy muốn bỏng tay, đây là bình nổi lúc kết hôn Lương Hạ Mạt tặng cho cô, lại sợ cô không tìm được liền ném ở trên bồn rửa mặt của cô. truyện chỉ đăng : Mặt rong bình là một tờ giấy, nhìn kiểu dáng là giấy viết thư thông thường. Ngày đó ly hôn anh yêu cầu bảo quản nó cho tốt, đây như là tài sản cuối cùng anh để lại cho cô. Trì Đông Chí do dự không biết, hoặc là mở ra, hoặc là ném xuống. Nhưng đối với vấn đề này, cô định né tránh, hai điều đều không làm, tiếp tục mang nó đậy kín giấu ở góc tủ quần áo, cứ như vậy quên dần sự tồn tại của nó.
Cuộc sống cứ như vậy bình thường trở lại, giống như tàu điện thay một quỹ đạo hoàn toàn mới, ngoại trừ ban đầu hơi giày vo, dần dần bắt đầu đi vào vùng thích hợp. Trì Đông Chí dứt khoát mang Lương Hạ Mạt trong cơ thể loại bỏ ra ngoài, cuộc sống trở nên nhạt như nước trắng, sau khi tan tầm dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài, trước đó Chu Nhiễm vẫn còn ồn ào muốn tới nhập bọn với cô, bây giờ một chút tin tức cũng không có nốt. Chu Nhiễm đã xin phép với đơn vị, cũng không xác định thời gian, dù sao chính là biến mất, thiếu chút nữa Trì Đông Chí đã quên người này tồn tại.
Lúc đang làm việc có người nói với cô có chồng cô chờ dưới lầu, Trì Đông Chí rất bình thản, sau khi cô chuyển xong nhà nửa tháng, cuối cùng Lương Hạ Mạt cũng biết được tin rồi.
Rất lâu sau đó Trì Đông Chí vẫn như cũ nhớ rõ bộ dạng ngày hôm nay của Lương Hạ Mạt, rất hiếm khi mặc quần áo bình thường, dưới nách hơi phù lên, không biết dưới lớp áo lông màu đen là thứ đó. Anh khom người tựa vào cửa sổ hút thuốc, có chút lo lắng giữa lông mày đuôi mắt. Trì Đông Chí đi qua, đẩy đẩy anh.
Lương Hạ Mạt quay đầu nhìn thấy cô, dụi tắt điếu thuốc, “Tới rồi à?”
“Ừm.” Trì Đông Chí gật đầu, ánh mắt rơi vào chiếc khăn quàng cổ được đan quấn trên cổ Lương Hạ Mạt.
“Vẫn còn quàng được, sáng sớm hôm nay về nhà thấy trong tủ quần áo, nếu em không làm nó rơi ra anh cũng đã quên.”
“Đừng quàng nữa, đan không đẹp.”
“Tay ai cũng có lúc như học sinh.”
Tiếp theo lại không có tiếng động, Trì Đông Chí nghĩ nghĩ, mang anh tới phòng nghỉ, rót chén nước ấm cho anh.
Lại im lặng hồi lâu, Lương Hạ Mạt thoáng do dự mộ chút mới chủ động mở miệng. “Chuyển ra ngoài ở?”
Trì Đông Chí sửng sốt một chút, không được tự nhiên gật đầu, cô cảm thấy đặc biệt không thích ứng với thái độ của anh, mà lại tìm không ra được điểm xấu, Lương Hạ Mạt khó có khi đụng tới chuyện này mà không khóc lóc om sòm giở trò xấu, nhưng Trì Đông Chí tìm không ra cách để trả lời.
“Là vì anh?”
Trì Đông Chí không phủ nhận quyết định cuộc sống sau này bất kể xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để cho mình chịu uất ức nữa, vì anh bớt buồn phiền.
“Nếu sau khi anh từng khiếm nhã với em đồng ý không trở về nhà ư? Em có thể chuyển đi được sao? Một người ở bên ngoài, người trong nhà đều rất lo lắng.”
“Tôi ở ký túc xá đơn vị, không có gì nguy hiểm, dù sao ở đâu chẳng đều là một người.”
“À….” Lương Hạ mạt gật gật đầu, như là suy nghĩ rất lâu, “Chuyển đi cũng được.”
“Anh nói cái gì?”
“Không có gì.”
Tiếp theo, tẻ nhạt, Trì Đông Chí không biết nói gì, lần này cô hành động im hơi lặng tiếng thật sự là đã cho Lương Hạ Mạt một cái hung hăng vào mặt, trong lúc đó vẽ ra giới hạn cắt đứt quan hệ, đổi lại nghĩ về khía cạnh khác, lê quý Đônn rất có thể Lương Hạ Mạt sẽ đến gặp hai bà mẹ oán trách, cho nên hôm nay anh có cử chỉ khác thường, thật ra cũng không khó hiểu. Con người đều là như thế này, có thể lúc cứu được sẽ làm ra một chút hành động vùng vẫy giãy chết mãnh liệt, một khi xác định thật sự mất đi, ngược lại sẽ rất bình tĩnh.
Trong quá khứ ấm áp nếu Trì Đông Chí không làm việc, Lương Hạ Mạt sẽ phô trương chơi xấu, làm động tác chọc cười dỗ cô cười mới thôi, cho nên hôm nay anh trầm lặng trước nay chưa hề có khiên trong lòng Trì Đông Chí rất không nắm chắc.
“Hạ Mạt, anh còn có việc gì không?”
“Làm sao vậy?”
“Nếu không có chuyện gì anh về nhà thăm mẹ anh một chút, rất không dễ dàng trở về nhà một chuyến.”
“À…” Lương Hạ Mạt lấy lại tinh thần, lúc này mới nghiêm túc chăm chỉ liếc mắt một cái đánh giá cô, từ sau khi biết cô chuyển đi vẫn đắm chìm trong một mớ hỗn độn, lúc nào mới bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn Trì Đông Chí đặc biết gầy yếu hốc hác, quả thật Lương Hạ Mạt không thể tin vào hai mắt của mình, “Làm sao mà gầy thành như vậy?”
Trì Đông Chí sờ sờ mặt, phản ứng của đàn ông và phụ nữ sau khi thất tình và ly hôn liền không giống nhau, đàn ông khổ sở kệ khổ sở, nhưng không để lỡ việc ăn uống, phụ nữ thì không giống, nhìn cái gì miệng cũng không có khẩu vị, còn thêm mất ngủ, không gầy gò không tiều tụy mới lạ kỳ quái.
“Cũng khá tốt, gần tới cuối năm, gần đây bận rộn công việc.”
Trong lòng Lương Hạ Mạt hung hăng đau một nhát, muốn hỏi cô một chút không anh em như thế mà kêu là tốt sao? Khẽ cắn môi mang lời áp vào bụng, lập tức liền quyết định, “Tìm chỗ nào ăn cơm đi, anh đói bụng rồi.”
Rõ ràng quan tâm người mà lời nói ra lại chuyển thành mình, khiến cho người ta nghe trong lòng thật không thoải mái.
“Tôi ăn ở căn tin.”
“Anh theo em xuống căn tin ăn tạm một chút.”
“Anh…”
“Không đến mức thế chứ Trì Đông Chí, một bữa cơm thôi mà.”
Để đảm bảo, Trì Đông Chí mang Lương Hạ Mạt đến một quán cơm nhỏ cách khá xa, việc ly hôn trong đơn vị là bí mật công khai rồi, nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy, rốt cuộc cô cũng không biết giới thiệu về Lương Hạ Mạt như thế nào.
Sau khi ngồi xuống một lát Cốc Tử liền gọi điện tới, “Sư phụ, em mang cơm về cho chị này.”
“Em ăn đi, chị có việc ở bên ngoài.”
“Chuyện gì cũng phải ăn cơm trước đã, đã quên tuần trước chị bị té xỉu rồi hả.”
“Đó cũng không phải do đói, là chịu đựng thức đêm.” Trì Đông Chí đã quên bên cạnh còn có người, nổi hứng nói dóc với Cốc Tử trong điện thoại.
“Đó chính là hạ đường huyết (giống tụt huyết áp),không ăn cơm sẽ càng ngày càng hạ.”
“Chị biết rõ, ăn bên ngoài rồi, tự em ăn no đi.”
Cốc Tử lo lắng cũng không phải không có lý, mấy ngày trước Trì Đông Chí té xỉu bên cạnh máy lóc nước, nước nóng vẩy vào tay cô làm nổi lên một tầng mụn nước nho nhỏ căng tròn, bây giờ còn chưa xẹp hết. Khi đó Trì Đông Chí nói là đói quá nên ngất, sau này vài ngày một khi tăng ca Lý Trường Hà tự bỏ tiền túi mời mọi người ăn khuya. Nhưng mà cô tự mình biết, đâu phải do đói, rõ ràng là do mất ngủ quấy nhiễu tạo thành.
Cúp điện thoại, Lương Hạ Mạt đã trộn xong đồ ăn, lúc đưa đũa sang nhẹ nhàng sờ sờ mu bàn tay cô, “Bỏng rồi hả?”
“Không có chuyện gì.” Trì Đông Chí nắm tay thu về, “Ăn nhanh đi, lát nữa đồ ăn nguội mất.”
Lương Hạ Mạt ăn một lúc, nói với người phục vụ cần hai chai bia, tự rót uống một mình.
Trì Đông Chí muốn nói giữa trưa uống rượu lát nữa sao lái xe? Nghĩ một chút, cô mang lời nuốt vào bụng, hai mươi mấy năm lần đầu tiên hai người ở chung như vậy, còn rất mới mẻ, dung hòa vô cùng, thật ra là rất xa cách, tối thiểu là cô cảm thấy không được tự nhiên.
Lương Hạ Mạt uống xong một ly, nhìn cô cười như không cười, “Chính là đột nhiên muốn uống, thỉnh thoảng mà thôi, em cũng biết tửu lượng của anh không tốt.”
Trì Đông Chí cũng không nói gì, cúi đầu cố gắng cắn một con tôm lớn. Cô thích ăn tôm, nhưng mà không thích lột vỏ tôm, thường là cắn một khúc, dùng răng cắn hết thịt rồi phun vỏ ra. Lương Hạ Mạt thấy cô như vậy, liền đưa tay kéo con tôm trong miệng cô ra, kế tiếp bỏ vào trong bát một lát. Ngay sau đó một con tôm toàn thịt béo núc ních từ đầu ngón tay anh nhảy vào trong chén nhỏ trước mặt cô.
“Được rồi Hạ Mạt, ăn đủ rồi.”
Lương Hạ Mạt lau tay, lại bắt đầu uống bia, “Anh nghĩ đến em sẽ quắc mắc trừng mi, cả đánh với mắng chứ.”
Trì Đông Chí im lặng, cô không tin lời nói dối là sau khi ly hôn còn có thể làm bạn, thật sự có yêu người, sau khi mất đi nhìn nhiều một chút đều là tự mình hại mình, nhưng cô và Lương Hạ Mạt không giống vậy, bọn cô có quá nhiều điều liên quan, cô có thể ly hôn, nhưng không có khả năng mang Vương Thục Hiền trở thành người xa lạ, còn có Tiết Bình cũng già rồi, cần Lương Hạ Mạt thỉnh thoảng tới bên người chăm sóc, mặt khác còn có chính cô, đột nhiên mất đi hứng thú giằng co với Lương Hạ Mạt.
“Nói cái gì vậy, ly hôn mà thôi, không đến mức như vậy, cùng ôn hòa bình đẳng thật tốt.”
Lương Hạ Mạt uống vài ngụm hết sạch hai chai bia, sờ mặt, “Đối với em càng hi vọng em đánh anh mắng anh, kể cả khóc lóc gào thét hành hạ anh, như vậy còn thể hiện rõ ràng anh có thể ảnh hưởng đến em, như thế, thì anh không sợ hãi.”
Bữa cơm này Trì Đông Chí đặc biệt ăn nhiều, chắc là không muốn nói chuyện, cho nên chỉ có thể nhét đồ ăn đầy miệng. Lương Hạ Mạt sợ cô ăn nhiều làm hại dạ dày, chủ động đề nghị kết thúc, hai người đứng bên ngoài quán cơm nhỏ một hồi, Trì Đông Chí kiên trì không cần anh đưa trở về cục cảnh sát.
Lương Hạ Mạt khoát tay, ý bảo để cô đi trước, một mình đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng lưng cô. Trì Đông Chí gầy yếu ốm yếu tiều tụy, nhìn trong mắt anh ngoại trừ đau lòng liền là áy náy. Từ khi bắt đầu sinh ra liền có cô, yêu nhau, kết hôn, ly hôn trong mắt cô liền là cô một bên lạnh nhạt một bên nóng, nhưng trong lòng anh, đây chính là nước chảy thành sông, hợp lý lẽ (điều tất nhiên). Cô chủ động, anh liền phối hợp, hướng đi tình cảm của anh vẫn tuân theo bước chân cô, lựa ý hùa theo yêu thích của cô, sau đó cô lại nói anh không hiểu được tình yêu, lúc ấy Lương Hạ Mạt nghe câu như thế thật sự là oan ức thấu triệt.
Về sau cảm thấy, về mặt tình cảm anh thật sự là quá ỷ lại Trì Đông Chí, ỷ lại tới mức gần như trở thành loại phụ thuộc vào cô, căn bản không có chủ kiến của mình, chẳng phải thế thì cô cũng sẽ không cảm thấy không được coi trọng, anh thiếu cô, không chỉ là một đoạn yêu đương. Lương Hạ Mạt cẩn thận suy nghĩ tất cả, lại phát hiện cô chuyển ra ngoài, khi nhìn thấy phòng trống không lúc đó anh mới chính thức hiểu rõ quyết tâm cua cô, cũng hiểu ra anh buông tay không phải buông một đoạn hôn nhân, mà rõ ràng là Trì Đông Chí, từ nay về sau rốt cuộc không có ai va chạm với anh, không có ai khi vui vẻ thì ôm ấp cười cùng một chỗ, khi tức giận thì ôm ấp cãi nhau, mất đi Trì Đông Chí với anh như là mất đi chủ đề cuộc sống, anh nhất định phải ép chính mình nhanh chóng trưởng thành trong khoảng thời gian ngắn.
Khi con người có một ngày luôn luôn hết sức sợ hãi, ngược lại đầu óc sẽ tỉnh táo, dường như Lương Hạ Mạt trưởng thành hơn trước, cũng hiểu rõ, khóc lóc om sòm lăn lộn cũng không thể giải quyết triệt để tính chất vấn đề, cũng không làm cho Trì Đông Chí cảm động, anh không muốn lại sử dụng, bây giờ càng thêm tâm tư bằng lòng đặt trên vấn đề làm thế nào cho Trì Đông Chí hạnh phúc, chỉ cần cô hạnh phúc.
Lương Hạ Mạt không chủ định đi theo cô vài bước rồi dừng lại, chợt gọi cô, “Trì Đông Chí.”
Trì Đông Chí quay đầu lại nhìn anh, nhưng không hỏi gì, đi vài bước tới bên cạnh anh.
“Anh muốn nói là, anh yêu em, không phải chỉ nghĩ muốn cùng em làm tình, anh yêu em, là muốn cùng em đi ngủ, bây giờ lại thêm một điều nữa, về sau anh muốn làm cho em vĩnh viễn không chút uất ức nào.”
“Trì Đông Chí, chúng ta sẽ không xa nhau mãi, trên thế giới này đâu có người nào yêu em hơn so với anh, thật sự, anh không lừa em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]