Ban đêm ngủ không yên, đã nhiều lần suy đoán, tại sao Tô Nhượng trở lại? Là tới đón Thẩm Linh, hay là tới kích thích cô ấy? Mặc kệ lý do tạisao, cuối cùng anh ta đã thành công. Trong lòng càng thấy áy náy, banđầu chính mình thêm dầu đổ củi vào cuộc hôn nhân không hạnh phúc củaanh. Cô cũng có trách nhiệm trong bất hạnh của Tô Nhượng. 
Buổi sáng bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, bốn phía một mảnh xám mùmịt, sương mù đầy trời khắp nơi màu đen, nơi nào cũng không có người,chỉ có cô là người duy nhất chung quanh va chạm. Đột nhiên cảm thấy mộtngười nào đó âm thầm kéo cô trở lại. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy, xuấthiện ở trước mắt là mặt Lương Hạ Mạt có chút nóng nảy lo lắng. 
"Làm sao vậy Đông Tử? Em gặp ác mộng à?" 
"oh." ~.~~.~ 
Trì Đông Chí cố sức xoa bóp huyệt Thái Dương, chậm rãi ngồi dậy. 
"Sao anh trở về sớm như vậy?" 
"Anh. . . . . . Sắp tới có nhiệm vụ, phải về bộ đội huấn luyện, nên thời gian này anh được nghỉ phép." 
Có thể là hơi bị cảm, lúc này nhức đầu lắm. Lương Hạ Mạt hình như nhìnra cô không thoải mái, đôi tay khẽ xoa ấn lên huyệt Thái Dương của cô. 
Đây là một đôi tay khác biệt với tay quân nhân thường xuyên cầm súng,thon dài, linh hoạt, có mùi vị nhàn nhạt khói thuốc súng. Dĩ nhiên TrìĐông Chí biết đôi tay này có bao nhiêu lợi hại,quả bom tinh vi phức tạpnhất trong tay anh cũng giống như đứa bé biết nghe lời. Thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xuong-suon-thu-hai/2167697/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.