(1)
Kì Mộc Đông có một đôi mắt màu đen, màu đen thuần túy, tựa như một đầm thủy mặc.
Kì Mộc Dương có một đôi mắt màu xanh như hồ nước, nhàn nhạt tựa như Địa Trung Hải dịu dàng.
Lúc hai đứa bé đầy tuổi, Mộc Tiểu Thụ rất vui vẻ nói với Kì tiên sinh: “Anh xem, một đứa giống em, một đứa giống anh.”
Khi ấy Kì Tấn Khiêm đang nửa nằm trên giường, rất nghiêm túc cởi khuy áo ngủ của cô.
Anh đã động tình, nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm con trai đang ngủ say trong nôi.
“Chuyên tâm một chút.” Anh cúi đầu cắn sau gáy cô.
Cô nhịn không được run rẩy, khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện đồ ngủ đã không biết đi đâu rồi.
“Không được, con còn ở đây.” Cô đỏ mặt, đẩy anh.
Anh nhướn mày: “Không sao, hai đứa đang ngủ.”
“Sẽ đánh thức đó…” Cơ thể cô cũng dần dần nóng lên, anh say tình, về chuyện này anh tự học hiểu, càng ngày càng thành thạo, mỗi sự trêu chọc đều khiến cô khó mà kiềm chế.
“Không sao.” Anh hôn lên môi cô.
Anh gấp gáp tiến vào cơ thể cô, thích ứng vài giây rồi bắt đầu chuyển động.
Cô đã sớm mềm nhũn trong lòng anh, tùy ý anh chi phối.
Hai người quấn quýt hồi lâu, đều toát ra lớp mồ hôi mỏng.
Cô theo bản năng quay đầu, lại trông thấy hai cặp mắt tròn xoe trong nôi đang hiếu kỳ nhìn chằm chằm.
Hai đứa bé không biết tỉnh lại hồi nào, ngồi xếp bằng trên tấm đệm mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401831/quyen-2-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.