Kì đại đại và Kì tiểu tiểu được sinh ra vào mùa đông tuyết rơi.
Hai đứa bé dày vò mẹ đủ một ngày một đêm.
Khi Mộc Tiểu Thụ được đẩy ra phòng sinh, thần trí đã hơi rã rời. Ấn tượng cuối cùng của cô, chính là đôi tay nắm chặt tay mình.
Đôi tay vẫn luôn điềm tĩnh thản nhiên kia giờ đây lại đổ đầy mồ hôi.
Một âm thanh khẽ khàng kề sát tai cô: “Vợ ơi, đứa bé rất khỏe mạnh. Là con trai, sinh đôi.”
Cô rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Lần thứ hai tỉnh lại thì đã là chập tối. Cô thế mà đã ngủ một ngày.
“Cho em nhìn con.” Cô mở mắt ra câu đầu tiên là muốn nhìn em bé.
Kì Tấn Khiêm bồng con đến trước mặt cô.
Hai em bé mặt nhăn nhíu lại, co người tròn vo.
Cô chọc chọc khuôn mặt bọn nhỏ, một đứa trong đó nghiêng đầu, nhắm mắt lại ngáp thật to.
Mặt mày cô tươi rói: “Đứa bé nhỏ quá, anh có muốn cùng qua đây chơi không?”
Anh nghẹn lời, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Em bé mới sinh đều nhỏ như vậy. Còn nữa, bọn nhỏ không phải món đồ chơi.”
Nhưng cô nhịn không được làm sao đây? Lúc thì chọc hai má em bé, lúc thì quẹt mũi em bé, yêu thích không muốn rời tay. Cô vừa tự chơi tự vui, vừa ngẩng đầu nói với anh: “Anh xem, là em sinh đó.” Cô tràn đầy đắc ý.
Anh nở nụ cười: “Đúng, rất lợi hại.” Dứt lời anh cầm hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401829/quyen-2-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.