“Minh Sùng!” Mộc Tiểu Thụ cắn răng, “Cậu học theo Tả Trọng hả?” Vừa gặp mặt là động tay động chân.
Minh Sùng cười ấm áp: “Sao có thể chứ, tôi làm sao giống Trọng Tử không biết nặng nhẹ?”
Mộc Tiểu Thụ mở cửa ra, bật đèn treo ở phòng khách.
Minh Sùng quan sát phòng khách một vòng, đưa ra kết luận: “Thụ Nhi, có tiền đồ nhỉ, sống cùng đàn ông.”
Mộc Tiểu Thụ liếc cậu ta một cái: “Thu lại cái mũi chó của cậu đi, đừng ngửi nữa.” Dừng một chút, cô ngượng ngùng nói, “Tôi sống cùng đàn ông thì sao.”
Minh Sùng đảo qua ánh mắt chim ưng, nhìn thẳng ngón áp út của Mộc Tiểu Thụ: “Tôi nói, cậu hùng hồn vậy hóa ra là có danh phận rồi.”
Mộc Tiểu Thụ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cầm cái gối trên sofa ném qua đầu Minh Sùng: “Tả Trọng đâu? Hai cậu không ở cùng nhau à?”
Minh Sùng không hề ngước mắt lên, trở tay bắt lấy cái gối, đáp: “Có buổi tập trận, cậu ấy không đi được.”
“Còn cậu thì nhàn rỗi nhỉ?” Mộc Tiểu Thụ nhịn không được mỉm cười.
Minh Sùng ngã ngồi lên sofa, thoải mái thở dài một tiếng: “Tôi vừa lập được công lớn một thời gian trước, bây giờ đang nghỉ ngơi, Trọng Tử tức lắm đấy.”
Mộc Tiểu Thụ đi vào phòng bếp pha một ấm trà hợp khẩu vị của Minh Sùng, lần thứ hai đi vào phòng khách, cô thấy trên bàn có thêm hai túi văn kiện bằng giấy dai.
Minh Sùng nói: “Một phần tư liệu là thứ cậu cần. Chứng cứ năm đó đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401806/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.