Vườn hoa đã qua vài năm, nhưng vẫn được chăm sóc kỹ càng. Tại căn phòng đối diện mảnh sân có một chiếc đàn dương cầm ba góc, một người phụ nữ tóc ngắn ngang tai đang dựa vào cây đàn.
Đàn dương cầm được một lớp vải trắng đậy lên, trên tấm vải vương một lớp bụi thật dày. Người phụ nữ vừa dựa cạnh cây đàn, vừa hút thuốc, không hề lo tới bụi bặm trên tấm vải có làm bẩn chiếc áo kaki và quần jean ống suông không.
Khi Mộc Trạch Tùng đi vào căn phòng, anh ta nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Anh ta hơi nhíu mày khó mà nhìn ra: “Lạc Kỳ, mẹ cô chuẩn bị bánh ngọt cho cô, bảo tôi tới gọi cô.”
Mộc Lạc Kỳ ngước mắt thản nhiên liếc nhìn anh ta, đáp: “Biết rồi.” Dứt lời cô đi tới trước cửa sổ sát đất, dập tắt điếu thuốc, rồi vứt ra ngoài.
Khi đi qua cạnh cửa, cánh tay cô bị người ta giữ chặt. Cô hỏi dò nhìn sang anh ta.
“Khi nào thì cô học hút thuốc?” Anh ta nhìn mắt cô, “Con gái đừng hút thuốc.”
Cô phì cười một tiếng: “Hút thuốc cũng cần học sao?”
Anh ta hơi nhíu mày.
Cô rút cánh tay về, thờ ơ nói: “Còn nữa, tôi không phải là ‘con gái’ gì đó, tôi là chị họ của anh, Mộc Trạch Tùng.”
Ngay lúc Mộc Lạc Kỳ muốn ra khỏi căn phòng, Mộc Trạch Tùng lên tiếng lần thứ hai: “Chuyện Tiểu Bách tôi thật xin lỗi. Tôi đã từng khuyên can nó, nhưng thất bại.”
Cô dừng bước: “Tiểu Bách làm sai cái gì? Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-xoai-gian-nho/2401804/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.