Thẩm Oánh nói: “Nè, chúng ta đừng nói về cái này nữa, em đói rồi, đi ăn được chưa anh?”
Từ Dân Thành gật đầu, “Ừ, đi thôi. Không phải em đã tìm hiểu ẩm thực nơi đây rồi sao? Tìm một nơi đi ăn thôi.”
Thấy Từ Dân Thành đã sớm đứng lên, Thẩm Oánh kịp thời kéo lại tay anh.
Anh hỏi cô: “Sao vậy?”
Thẩm Oánh nói: “Thật ra ở đây không có món gì đặc biệt. Nếu không, chúng ta tìm một tiệm mì ăn mì đi.”
Từ Dân Thành hỏi: “Em không thích ăn mì mà?”
Thẩm Oánh nói: “Bây giờ em thích ăn.”
Sau đó, cô lôi kéo Từ Dân Thành ra ngoài tìm tiệm mì.
Phải nói là trùng hợp, gần khách sạn cũng có một tiệm mì.
Tiệm mì được trang trí theo kiểu cổ kính, trong sảnh có vài chiếc bàn nhỏ, có mấy người đang ngồi đó nói chuyện với nhau.
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành ngồi xuống, sau khi gọi đồ ăn xong, họ bắt đầu nghe người kia kể chuyện.
Rất khéo.
Người đó đang nói đến “Tây Sương Ký”.
Lúc học cấp Hai, Thẩm Oánh có từng xem “Tây Sương Ký” nhưng không đọng lại ấn tượng gì.
Lúc học cấp Ba, trên sách Ngữ Văn có một đoạn trích, tựa đề là “Trường Đình Tiễn Biệt”.
Đây được xem như là một đoạn ngắn trong “Tây Sương Ký” mà cô khắc sâu nhất.
Thật tiếc, người kể chuyện đã nói đến phần cuối rồi.
——
“Sau khi Trương Sinh bịn rịn chia tay với Oanh Oanh, đã dồn hết sức lực đến kinh dự thi. Trời không phụ lòng người tốt, Trương Sinh đã đỗ Trạng Nguyên. Lúc này, cháu trai của Thôi phu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737238/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.