Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh một lúc rồi bình tĩnh nói: “Không làm nũng được thì đừng làm.”
Thẩm Oánh hỏi: “Anh nhìn ra hả?”
Từ Dân Thành nói: “Anh nhìn ra em đang cưỡng từ đoạt lý, làm loạn không có lý do.”
Thẩm Oánh nói: “Em cho là em đang làm nũng.”
Từ Dân Thành ôm Thẩm Oánh, nhẹ nhàng cọ môi lên tóc cô.
Thẩm Oánh bị anh làm cho ngứa, dùng giọng mũi bất mãn hừ một tiếng.
Từ Dân Thành nghe được, cười nói với cô: “Đây mới là làm nũng, em hiểu chưa?”
Thẩm Oánh: “…”
**
Bởi vì chuyến bay là vào sáng sớm nên Từ Dân Thành và Thẩm Oánh đã đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người họ ăn xong bữa sáng rồi nhanh chóng rời đi.
Tháng 11 còn chưa vào mùa du lịch cao điểm nhưng dòng người đổ về sân bay tỉnh vẫn không hề giảm sút.
Sân bay đông đúc như ga tàu.
Thẩm Oánh và Từ Dân Thành mang theo một rương hành lý lớn.
Hai người mang rất ít quần áo, một cái rương là đủ dùng.
Thẩm Oánh đến xếp hàng mua vé và ký gửi hành lý.
Nửa tiếng sau, hai người vượt qua kiểm tra an ninh rồi đến phòng chờ máy bay.
…
Sau khi ngồi xuống, Từ Dân Thành vẫn tiếp tục nhìn đường bay ở bên ngoài phòng chờ, vừa đúng lúc có một chiếc máy bay bay ngang qua.
Tốc độ rất nhanh, chưa đầy một phút chiếc máy bay to lớn đã trở nên nhỏ bé.
Thẩm Oánh huơ tay trước mặt Từ Dân Thành, “Anh đang nhìn gì vậy? Có người đẹp ở đằng kia sao?”
Từ Dân Thành nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737237/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.