Lúc đó Thẩm Oánh rất kinh sợ, không nói được lời nào, chỉ có thể mở to mắt nhìn Từ Dân Thành.
Từ Dân Thành hành động rất dứt khoát, vừa xắn tay áo lên là bắt đầu.
Trong suốt quá trình, Thẩm Oánh chỉ biết run.
Đây là lần thứ hai.
Trước kia, Thẩm Oánh cũng được Từ Dân Thành dùng tay làm một lần.
Không có cách nào diễn tả cảm giác đó bằng lời được.
Trước khi gặp được Từ Dân Thành, Thẩm Oánh chưa bao giờ biết rằng cô có nhiều khát vọng về phương diện này như vậy.
Làm xong, Thẩm Oánh dựa vào thân cây thở hổn hển.
Từ Dân Thành lau tay lên quần áo mình, sau đó sờ lên mặt cô.
Anh hỏi Thẩm Oánh: “Sướng chưa?”
Thẩm Oánh cúi đầu: “Tạm được.”
Từ Dân Thành nói: “Kỹ năng tay anh cũng không tồi phải không?”
Thẩm Oánh bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, cô giơ tay đập vào vai anh một cái.
Thẩm Oánh nhỏ giọng nói: “Không biết đã luyện với bao nhiêu người rồi.”
Từ Dân Thành nói: “Không phải, là bẩm sinh.”
Thẩm Oánh: “…”
Dù sao cô vẫn còn trẻ nên da mặt không dày bằng Từ Dân Thành.
Với kiểu đùa này, cô không đánh bại được anh.
Hai người dính nhau trong công viên một lúc rồi mới ra ngoài.
**
Sau khi ra khỏi công viên, Từ Dân Thành nói: “Chúng ta đi ăn đi.”
Thẩm Oánh đáp: “Được.”
Từ Dân Thành hỏi: “Em thích ăn gì?”
Thẩm Oánh nói: “Cái gì em ăn cũng được, không kén ăn, anh muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Từ Dân Thành nói: “Vậy thì đi ăn lẩu.”
Lần đầu tiên đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737231/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.