Từ Dân Thành không ngủ.
Cả đêm đều không ngủ.
Anh giống như người bệnh thần kinh, nhìn chằm chằm vào câu trả lời khi nãy của Thẩm Oánh, xem đi xem lại nhiều lần từng câu từng chữ cả đêm.
Năm giờ sáng, trời tờ mờ sáng, Từ Dân Thành đã thức dậy.
Anh chạy một mình vài vòng quanh chung cư, chạy xong liền thấy nhẹ cả người.
Lúc Từ Dân Thành chưa phát hiện ra bệnh AIDS, anh chơi thể thao không tồi.
Thời học cấp Hai, anh cũng từng đại diện cho trường tham gia đại hội thể dục thể thao của huyện, đứng nhất ở nội dung chạy 3000 mét nam.
Nhưng mà nó cũng đã trôi qua.
Thể lực bây giờ của anh không còn có thể chạy được 3000 mét.
Chạy xong, trời gần như đã sáng.
Từ Dân Thành ngồi trên ghế gỗ trong chung cư, chưa đầy năm phút, có vài đôi vợ chồng cao tuổi đi ngang qua trước mặt anh.
Từ Dân Thành không dám nhìn kỹ, bởi vì đối với anh mà nói đây là điều không thể.
Lúc Từ Dân Thành đứng dậy về nhà thì có một cậu bé ngã sấp xuống trước mặt anh.
Từ Dân Thành cúi xuống đỡ đứa trẻ dậy.
Cậu bé khoảng bốn hoặc năm tuổi, có đôi mắt cực to và ngoại hình rất ưa nhìn.
Từ Dân Thành hỏi cậu: “Có đau không?”
Cậu bé lắc đầu cười nói: “Không ạ, cảm ơn chú!”
Mọi người luôn nói đôi mắt của trẻ em là thứ sạch sẽ nhất trên thế giới, bây giờ Từ Dân Thành đã nhận ra điều đó.
Nhìn thấy đứa trẻ cười, anh cũng cười theo.
Từ Dân Thành nói với cậu bé: “Ừ, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/1737230/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.