Từ Dân Thành sao có thể để cô đi.
Anh càng ép chặt hơn, ánh mắt khoá chặt vào cô.
Trong mắt anh như có một cảm xúc không thể giải thích được.
Tựa như là tuyệt vọng, cũng dường như là phẫn nộ.
Bây giờ Thẩm Oánh không muốn nghĩ kỹ ý nghĩa trong lời nói của Từ Dân Thành nữa.
Vì cô chỉ muốn đi.
“Em có ý gì?” Rất lâu sau, cuối cùng Từ Dân Thành cũng hỏi một câu.
Lúc con người đang tức giận, giọng nói sẽ run rẩy và khàn đi, giống như Từ Dân Thành bây giờ.
Giọng của anh khiến Thẩm Oánh ớn lạnh, một lúc lâu sau vẫn chưa hết.
Từ Dân Thành tiếp tục hỏi: “Đây đều là suy nghĩ thật lòng của em sao?”
Thẩm Oánh gật đầu: “Đúng vậy, đây đều là suy nghĩ thật lòng của tôi, cũng hẳn là suy nghĩ thật lòng của anh.”
Từ Dân Thành đột nhiên bật cười, mang theo chút cuồng loạn.
Cười xong Từ Dân Thành nói: “Được rồi, anh hiểu rồi.”
Thẩm Oánh nói: “Ừ, anh hiểu thì tốt. Vậy thả tôi ra, để tôi đi đi.”
Từ Dân Thành lại hỏi: “Sau khi em đi, em sẽ không nhớ đến tôi nữa đúng không?”
Thẩm Oánh tiếp tục gật đầu: “Đúng, chỉ là khách qua đường mà thôi, không cần phải nhớ kỹ.”
Từ Dân Thành buông cô ra: “Được, vậy những ngày tiếp theo sẽ giống như trước.”
Thẩm Oánh rút tay về, không chút do dự từ chối: “Không thể, tôi sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai.”
Từ Dân Thành nói: “Còn mười chín ngày nữa em mới đi phải không?”
Thẩm Oánh nói: “Tôi đi khi nào cũng không liên quan đến anh.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/162153/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.