Nghe được đáp án của Từ Dân Thành, Lâm Thần cười thành tiếng.
Cô ta tiếp tục hỏi Từ Dân Thành: “Vậy anh có nghĩ Thẩm Oánh sẽ xem chuyện này là thật không? Cô ta vẫn còn trẻ, sẽ rất dễ dàng tin vào điều này.”
Mặt Từ Dân Thành vẫn không cảm xúc.
Anh nói: “Nếu cô ta xem là thật thì hẳn là vì cô ta ngu xuẩn, xứng đáng bị đùa giỡn.”
Mặc dù Lâm Thần không thích Thẩm Oánh, nhưng nghe Từ Dân Thành nói những lời khó nghe như vậy, trong lòng cô ta vẫn có chút đồng cảm cho Thẩm Oánh.
Nếu Thẩm Oánh là một cô gái tốt thì sao lại không tìm thấy một chàng trai tốt nào.
Mà hết lần này đến lần khác phải đến một nơi nghèo nàn này, tìm một người mắc HIV-AIDS, như vậy làm gì có tương lai.
Lâm Thần hỏi Từ Dân Thành: “Anh không động lòng chút nào sao? Một cô gái còn trẻ như vậy, như hoa như ngọc.”
Từ Dân Thành cũng không ngẩng đầu lên: “Không.”
Lâm Thần lại cười.
“Nếu Thẩm Oánh nghe được những lời này thì có lẽ sẽ đau lòng muốn chết.”
Từ Dân Thành nói: “Bị lừa là vì ngu ngốc, đáng đời.”
Lâm Thần đưa tay tới eo anh, rồi từ từ di chuyển ngón tay lên lưng anh.
Cô ta hỏi Từ Dân Thành: “Vậy anh có muốn chơi đùa em không?”
Cái này đã ám chỉ quá rõ ràng, Từ Dân Thành không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không hiểu được.
Từ Dân Thành trở tay cầm tay Lâm Thần.
Anh hỏi cô ta: “Cô mua bao chưa?”
Lâm Thần không ngờ Từ Dân Thành sẽ thẳng thắn đến vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/162152/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.