Thẩm Oánh thấy không có gì thú vị, người chỉ mới gặp vài lần nói những điều này khiến cô không vui chút nào.
Thẩm Oánh nói: “Anh đừng đùa nữa, nghe rất nhàm chán.”
Bỏ những chuyện khác sang một bên, dù có thực sự vừa ý nhau thì hai người cũng không có khả năng.
Khoảng cách tuổi tác quá lớn, mà anh lại còn mắc căn bệnh quái ác đó.
Ai sẽ bằng lòng yêu đương với người bị AIDS? Cô không vĩ đại đến vậy.
Mùi trên người cô rất thơm.
Rất nồng, chỉ có đàn ông mới ngửi được.
Mùi hương này rất sạch sẽ, ngửi xong cả người đều sảng khoái.
Đương nhiên Từ Dân Thành cũng rất muốn làm bẩn cô.
Đối với những người như Từ Dân Thành mà nói, trên đời này không có gì thoải mái hơn là khiến một người sạch sẽ trở nên bẩn thỉu.
Từ Dân Thành đề nghị: “Em có muốn đi ăn cơm với tôi không, tôi sẽ kể cho em nghe chuyện của mình.”
Đối với Thẩm Oánh, đây là một điều kiện cực kỳ hấp dẫn.
Điều cần nhất cho phim tài liệu của họ chính là đào sâu câu chuyện của các nhân vật, bởi đằng sau mỗi nhân vật đều có một câu chuyện xưa.
Để làm tư liệu sống, chuẩn bị cho phỏng vấn là việc rất quan trọng.
Những phóng viên xuất sắc rất giỏi đối phó với người được phỏng vấn.
Nếu cô có thể tạo mối quan hệ tốt với Từ Dân Thành, đào được câu chuyện của anh thì có thể cuộc phỏng vấn này sẽ rất thành công.
Thẩm Oánh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, cô nói: “Được, tôi mời anh đi ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-va-dat/162142/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.