Chương trước
Chương sau
“Ở đây, luôn có tôi chờ chị!”

Phương Mẫn từng nói với tôi “Mỗi người đều có sinh mệnh của chính mình, chỉ của riêng mình, nó tách riêng với tất cả mọi thứ kể cả người nhà, bạn bè, nó hoàn toàn độc lập. Trên thế giới này không có chuyện một người không có được ai đó mà không sống nổi. Có thể người đó có tầm ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta cố gắng là qua được. Nhưng nếu không chịu thừa nhận sự thật và rời bỏ quá khứ, như vậy mãi mãi không thể thanh thản!”

Tôi thật sự có thể vứt bỏ quá khứ mà bước ra hay sao? Bước ra từ mê cung tình yêu mà chúng tôi vẫn dây dưa với nhau bao năm với nhau được sao?

Đáp án vẫn như cũ, không một ai có thể biết được, ngay cả bản thân tôi cũng vậy.

Từ hôm ấy trở đi, mọi chuyện có thay đổi một chút, nhưng tôi vẫn đối xử không nóng không lạnh với Hiệp Thịnh như trước đây, cậu ta lại xem như không biết, đây chính là cách của cậu ta. Giống như khi Hiệp Thịnh nói sẽ chờ tôi, tôi không trả lời cậu ấy, trong lòng tôi vẫn còn nhiều băn khoăn, bản thân tôi không dừng được sự cố chấp, tôi vẫn không dám cất bước, càng không dám đối mặt với mọi chuyện.

Cho đến một ngày.

“Lộ tiểu thư!” Mới ra khỏi cửa trụ sở giờ tan ca, tôi liếc mắt liền nhìn thấy một chiếc xe hơi bắt mắt, còn có một người đàn ông vẻ mặt rất lạnh lùng.

“Lộ tiểu thư! Mời cô lên xe!”

Tôi đứng bất động.

“Làm phiền anh về nói với ông chủ của các anh, tôi và anh ta không cần thiết phải gặp lại!” Tôi lạnh lùng từ chối, không nên dây dưa chuyện gì với Nghiêm Diệu nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra tôi cũng không muốn dính dáng đến anh.

“Có phải Lộ tiểu thư cảm thấy cần có lý do không?” Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói với tôi, trên mặt không có một chút cảm xúc nào, thì ra con chó săn bên cạnh Nghiêm Diệu cũng lợi hại sắc bén như vậy.

Tôi do dự đứng tại chỗ, vừa dịnh giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng, người nào đó đã nắm lấy tay tôi. Tôi quay đầu lại, bóng người cao gầy của Hiệp Thịnh che khuất ánh sáng trước mắt tôi. Cậu ra hướng đến người đàn ông trước mặt tôi nói “Nếu Nghiêm tổng đã có lời mời sao lại không vinh hạnh mà đến chứ?” Nói xong, cậu ấy quay đầu nhìn tôi cười “Vừa đúng lúc, tôi có một số việc cần nói rõ ràng với anh ta!”

Trước mặt chúng tôi, người đàn ông lạnh lùng chậm rãi nhíu mày, trên mặt rốt cuộc cũng có biểu hiện muốn xuống nước.

“Đi thôi!” Hiệp Thịnh kéo tay tôi vào trong xe. Người đàn ông kia do dự giây lát rồi cũng vào xe, khởi động xe rồi hoà vào làn xe đông trên đường.

Nháy mắt, chiếc xe đã dừng trước cửa câu lạc bộ Vạn Hiệp, vừa xuống xe tôi do dự nhìn Hiệp Thịnh “Hiệp Thịnh, cậu rốt cuộc là…”

“Chị cứ tin tôi!” Hiệp Thịnh hít một hơi thật sâu, nhìn tôi vẻ thoải mái “Tôi sẽ không mang chị bán đi đâu!!”

Tôi cười chua xót, ngay sau đó Hiệp Thịnh đã kéo tôi đi vào cánh cửa rộng lớn trước cửa câu lạc bộ, người trong thang máy cố ý chờ chúng tôi, nhường chúng tôi điều khiển, tôi nhìn con số không ngừng dịch chuyển lên trên, dùng hết sức nắm chặt bàn tay của Hiệp Thịnh. Lúc này tôi không biết Hiệp Thịnh đang suy nghĩ chuyện gì, có điều, cậu ấy dám đến đây chứng tỏ cậu ấy đã biết hết mọi chuyện.

Mà sau đó chúng tôi còn phải đối mặt với chuyện…

“Đinh!” Cửa thang máy chậm rãi mở ra, mọi thứ trước mắt chúng tôi vô cùng sang trọng.

Người thư ký đón chúng tôi ở cửa, lễ phép chào hỏi rồi dẫn chúng tôi đi trên hành lang dài đến đoạn gấp khúc, gõ cửa nhẹ rồi đây vào, cúi người làm động tác mời chúng tôi vào bên trong.

Tôi chần chừ một chút, Hiệp Thịnh nắm chặt tay tôi bước qua cánh cửa.

Chúng tôi lập tức nhìn thấy Nghiêm Diệu ngồi ngay ngắn trên sô pha, đôi mắt đen như mực của anh nhìn tôi đầu tiên rồi chậm rãi chuyển xuống phía dưới, nơi bàn tay tôi đang bị Hiệp Thịnh nắm chặt, tôi muốn buông tay, lại bị cậu ta nắm càng chặt hơn.

Bầu không khí tĩnh lặng khiến tôi gần như nghe được hơi thở của từng người, Hiệp Thịnh lên tiếng trước “Nghe nói Nghiêm tổng muốn mời Tịch Ngôn đến ôn chuyện cũ, sẽ không để ý chuyện tôi đưa cô ấy đến đâu nhỉ?”

Nghiêm Diệu cười khẽ, trào phúng nghiêng đầu nhìn tôi một cái, bất chợt nói với Hiệp Thịnh “Thật không biết rằng cảnh sát cũng có loại đàn bà dâm đãng như cô ta!”

Khoảng thời gian ngắn sau đó bỗng trở nên tĩnh mịch, không khí tràn đầy áp lực nặng nề, Hiệp Thịnh đứng thẳng người, nắm chặt cánh tay tôi. Cậu ta nhìn thẳng về phía Nghiêm Diệu nói “Nếu Nghiêm tổng đã nói như vậy tôi cũng không cùng anh quanh co nữa. Về công, đó là theo pháp chế của xã hội, bất kể là ai, bất kể chuyện gì cũng không thể làm trái, anh là người làm ăn, chúng tôi là nhân viên công vụ, bây giờ chúng ta vẫn không liên quan, nhưng một ngày nào đó, nếu anh làm chuyện gì không theo pháp luật, chúng tôi sẽ xử lý công bằng.” Cuộc nói chuyện không có kẻ kiêu ngạo, không có người siểm nịnh, Hiệp Thịnh nhìn về phía tôi “Còn việc tư, mong anh từ nay về sau đừng quấy rầy bạn gái tôi nữa!”

Cái gì! Tôi trừng lớn mắt nhìn Hiệp Thịnh, cậu ta vẫn như lúc trước nắm chặt tay tôi không buông.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía tôi, không cần nói nhưng vẫn thể hiện rõ sự chân thành của Hiệp Thịnh.

Hiệp Thịnh… Tôi trầm mặc hạ mí mắt, tầm mắt hướng về người ngồi trước mặt chúng tôi, trong mắt Nghiêm Diệu là sự lạnh lẽo chưa từng thất, bàn tay đặt trên mặt bàn không hề động tĩnh nhưng tôi lại có thể nghe thấy tiếng khớp tay nắm chặt trong không khí trầm lắng.

Tôi quay đầu nhìn Hiệp Thịnh, nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, lấy hết dũng khí nhìn thắng Nghiêm Diệu, gằn lên từng tiếng “Nghiêm Diệu… Mặc kệ anh là thương nhân đứng đắn cũng được, không đứng đắn cũng được, chúng ta sớm đã không có quan hệ gì! Mong anh không cần cho người đến quấy rầy cuộc sống của tôi nưa!”

Đã giận đến cực điểm, nhưng không hề bộc phát điên cuồng mới là Nghiêm Diệu ư? Anh từ đầu đến cuối mặt không hề thay đổi, ngay cả cơ thể cũng không hề nhúc nhích một chút nào, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng, không nên dây dưa thêm làm gì liền quay đầu nói với Hiệp Thịnh “Đi thôi!”

Hiệp Thịnh không hề bất ngờ, cậu ta bình thường như lúc đến đây, nắm lấy bàn tay tôi đi ra ngoài, Nghiêm Diệu không về ngăn cản chúng tôi trở ra tôi cũng không quay đầu nhìn lại anh một lần, chỉ biết yên lặng đi theo nhịp bước chân của Hiệp Thịnh.

Chúng tôi vừa ra khỏi phòng, sau lưng liền truyền đến âm thanh kinh thiên động địa. Người thư ký ngồi ở bàn làm việc trước cửa phòng lập tức nở một nụ cười, nhưng khuôn mặt cô ta đang dần trở nên trắng bệch, đôi mắt nhìn chúng tôi đầy khó xử.

“Đi thôi!” Hiệp Thịnh không chần chừ, kéo tôi đi tiếp.

Cửa thang máy vừa mở, có người bước ra thoáng qua chúng tôi, một mùi thơm dịu nhẹ len lỏi vào khoang mũi nhạy cảm của tôi.

Một lát sau, phía sau vang lên một âm thanh không biết của ai, tiếng nói có vẻ chần chừ không xác định “Lộ… Tịch Ngôn??!”

Tôi quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang hiện diện trước mắt chúng tôi.

Cô gái này không hề quen biết.

Đối phương thấy phản ứng ngỡ ngàng của tôi, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, nhanh chóng quay đi, không kịp cho tôi nhìn kỹ một chút, tôi chăm chú nhìn dáng người khuất bóng ở góc hành lang, đúng là rất quen thuộc.

Hiệp Thịnh ấn nút mở cửa thang máy, chúng tôi cũng bước vào, không gian trở nên im lặng, giống như chúng tôi chỉ mới đi dạo chơi mà thôi, bàn tay tôi vẫn căng thẳng, ngẩng đầu, Hiệp Thịnh bất giác nhếch môi, nháy mắt với tôi, điệu bộ lại trở nên lưu manh “Đã làm thì đừng hối hận!” Bộ dạng của cậu ta lúc này lại có chút kiêu căng, tôi do dự nhìn cậu ta một cái rồi lại cụp mắt xuống, im lặng nửa ngày mới chậm rãi rút tay ra nói “Hiệp Thịnh… Thật ra tôi…”

“Nếu em muốn nói cảm ơn, vậy thì không cần đâu, tôi làm như vậy cũng như tự giúp đỡ bản thân mình, nếu em muốn nói bản thân cảm thấy hối hận, vậy cũng không sao cả, tôi tin tưởng có thể thay đổi tình cảm của em, nếu em muốn nói đạo lý gì gì đó tôi có thể rửa tay nghe em nói, nhưng… Tôi sẽ kiên trì theo đuổi,vừa rồi không phải là nói đùa, tôi biểu lộ chuyện đó là sự thật!” Hiệp Thịnh như nhìn ra sự xa cách trong mắt tôi, vội vàng cắt ngang lời nói của tôi, ba hoa một hồi “Lộ Tịch Ngôn, dù sao tôi cũng đã quyết tâm, nếu có oán trách thì hãy oán trách cuộc đời sao lại để anh gặp em. Tôi sẽ không thay đổi mục tiêu, tôi theo đuổi em!”

“Hiệp Thịnh… Không đơn giản như vậy đâu, không đơn giản như vậy đâu!”Tôi không biết giải thích với cậu ta thế nao, chỉ đánh lắc đầu, tháng máy đến tầng một, tôi lập tức bước ra ngoài.

“Tôi biết em đang muốn trốn tránh, em không chịu cho người khác cơ hội, cũng không chịu buông tha cho chính bản thân mình!” Tôi giơ tay bắt một chiếc taxi, để mặc cho Hiệp Thịnh nói một hồi, vừa định mở cửa xe ngồi vào, Hiệp Thịnh nắm lấy tay tôi “Lộ Tịch Ngôn, em vì cái gì phải cố chấp như vây?”

Lực đạo của cậu ta rất lớn, bàn tay tôi dâng lên cảm giác đau đớn.

“Các người có lên xe không vậy?” Lái xe không kiên nhẫn nhìn chúng tôi, thấy chúng tôi đang dây dưa liền quay đầu lái xe đi đầy dứt khoát.

“Hiệp Thịnh…”

“Lộ Tịch Ngôn, tôi đã thấy rõ, nếu không ai kéo em ra, em định cả đời này thu mình lại như vậy có phải hay không?” Hiệp Thịnh nhìn thẳng tôi, trong mắt đầy vẻ kiên định xen lẫn nét đau xót “Vẫn là vì… em vẫn yêu người đàn ông kia?”

Yêu? Tôi nhíu chặt mi, còn có thể nói chữ yêu sao? Người làm cho tất cả mọi chuyện trở nên như hôm nay chính là tôi, tôi còn có thể nói yêu sao? Còn có tư cách yêu sao?

Tôi chua xót lắc đầu “Hiệp Thịnh… Không phải như vậy!”

“Vậy là thế nào? Em nói cho tôi biết đi!” Hiệp Thịnh rốt cuộc không nhịn được nữa gần như rít gào bên tai tôi “Lộ Tịch Ngôn, tôi chỉ muốn biết… Em đối với tôi không phải không hề có cảm giác đúng không?!”

Hiệp Thịnh… Vì sao phải bức người khác đau khổ như vậy.

“Lộ Tịch Ngôn… Tôi sẽ không bỏ lỡ, em hãy thử cho chúng ta một cơ hội, chẳng lẽ như vậy cũng không được hay sao?”

“Hiệp Thịnh!..” Tôi cắn cắn môi dưới, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đầy đau đớn của Hiệp Thịnh, tôi chưa từng muốn tổn thương cậu ta, càng không muốn tổn thương sâu sắc như vậy.

Nhắm mắt lại, tôi lẳng lặng gọi một cái tên “Hiệp Thịnh!”

Mở mắt ra, tôi không hề né tránh ánh mắt nóng bỏng của cậu ta, gằn lên từng tiếng “Hiệp Thịnh, bây giờ tôi nói cho cậu biết…”

Hiệp Thịnh nắm chặt đầu vay tôi, nhíu mi nhìn tôi.

Tôi buồn bã cười, ánh mắt trở nên sây xa “Hiệp Thịnh, còn nhớ cậu đã từng hỏi tôi vì sao biết cách hướng dẫn người phụ nữ mang thai kia đỡ đau đớn không?”

Cả người hiệp Thịnh run lên, cậu ta vốn là loại người thông minh, sao có thể không biết.

Tôi nhìn ánh mắt đầy khiếp sợ của cậu ta, trong lòng quặn đau, chậm rãi nói “Tả Tự và Tả Đao không phải sinh đôi, Tả Tự là con của tôi, năm năm trước tôi cùng với Nghiêm Diệu đã có một đứa con là Tiểu Tự!”

………….

“Phương mẫn, chị biết rõ mà, em cùng anh ấy… Cứ dây dưa không dứt, vĩnh viễn sẽ như vậy!!!”

“Tịch Ngôn, đứa bé này không thể giữ lại!”

“Anh Tả Lăng, đó cũng là một sinh mạng, em không thể… Em không thể làm vậy được!”

“Tịch Ngôn, đứa bé này cứ coi như của anh là chị dâu em, một năm này, em hãy dùng danh nghĩa du học tạm lánh đi, mọi chuyện giao cho anh!”

“Tịch Ngôn… Là con trai, rất kháu khỉnh!”

“Tịch Ngôn…”

“Gọi là Tự đi… Đặt thằng bé tên Tả Tự!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.