Có đôi khi vận mệnh như một thứ trò đùa nghịch ngợm của trẻ con, nó cho con người ta sự sống rồi lại bị chính số mệnh như dùng roi da quật không còn chỗ nào để tránh né, lại giống như con quay, không ngừng bị xoay tròn, xoay tròn… Không thể làm theo ý mình, vĩnh viễn tìm không thấy điểm dừng. Nó vô tình tạo ra muôn ngàn hỗn độn đến mức con người ta không chịu nổi, sau đó lại lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn.
Hoa anh túc, xinh đẹp mà yêu mị, nó kiên cường đứng ở trung nguyên hoang dã. Cũng là loại hoa yêu diễm, nhưng nó lại có thể tinh luyện ra thứ mị hoặc trí mạng mang tên gọi “Thiên đường”, gọi dân dã là ma túy! Nó dụ dỗ mọi người cho dù kìm lòng cũng đi vào con đường hủy diệt. Nhưng đáng cười ở chỗ, có người lại dùng nó để hình dung đến… tình yêu!
Nữ chính bị giằng xé giữa lí trí và trái tim, giữa tình thân và tình yêu. Cô muốn trả thù cho người anh trai bị giết, muốn mang tổ chức giết người này ra ngoài ánh sáng, vậy thì có gì là không đúng? Dù anh đối tốt với cô thế nào, nhưng phạm tội thì vẫn là phạm tội, phải chịu trừng trị, đó cũng là công lý ở đời.... Nhưng cô yêu anh, cô yêu anh bằng cả sinh mệnh này, cô cần anh như cần không khí để hít thở...
Vậy, kết thúc của chuyện tình này thế nào?