24.
Tôi cô đơn đi về phía nhà sách. Xa xa nhìn thấy một người đàn ông đang đi qua đi lại trước nhà sách. Tôi đến gần để nhìn xem, phát hiện người kia hóa ra là con cọp.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi hỏi.
Đại khái anh ta không ngờ tôi quay lại, vẻ mặt dường như kinh ngạc còn hơn cả tôi.
“Tôi đi đến chỗ gần đây.” Anh ta lắp ba lắp bắp nói, sau đó lại hỏi tôi: “Sao cô lại quay lại?”
“Tôi quên ít đồ. Anh muốn vô trong không?”
“Không cần.”
“Vậy thì tạm biệt!”
Tôi đi vào tiệm sách, đến ban công lấy cuốn sách. Tôi thấy con cọp vẫn đang đứng ở phía dưới, lòng mang đầy tâm sự.
“Anh thực sự không muốn vào sao?” Tôi hỏi.
Anh ta ngửa đầu, dường như muốn nói chuyện gì đó với tôi, nhưng cuối cùng lại nói: “Tôi đi đây!”
Sau đó, anh ta chạy đi nhanh như tia chớp. Tôi đang định đi vào, anh ta lại nhanh như tên bắn quay trở lại.
“Trình Vận, mai cô có rảnh không?” Anh ngẩng đầu, vừa thở hổn hển vừa hỏi.
“Ừ, có.” Tôi đáp.
“Vậy mai tôi tới tìm cô.”
"Có chuyện gì sao?"
"Ừ, để mai hẳn nói."
Tôi đóng cửa ban công lại, dọn dẹp một ít đồ trong tiệm sách rồi mới rời khỏi. Khi tôi ngồi xổm để khóa cửa kéo, có người vỗ lên vai tôi một cái. Tôi cho rằng con cọp còn chưa đi, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Đỗ Vệ Bình.
"Cát Mễ Nhi đâu?"
"Cô ấy đi rồi." Anh nói.
25.
"Vừa rồi anh có thấy con cọp không?" Tôi hỏi Đỗ Vệ Bình.
"Cậu ta vừa ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/88825/chuong-2-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.