28.
Lúc nhà sách sắp đóng cửa, Cát Mễ Nhi chạy đến, trên tay cầm nào là túi lớn túi nhỏ.
"Sao em lại đến đây giờ này?"
"Em vừa mua ít đồ ở gần đây."
"Em mua gì thế?"
Cô nàng lấy những thứ trong túi bày ra trên quầy cho tôi xem, là một đống cuộn len màu vàng và màu trắng cùng một bộ kim đan.
"Em biết đan áo len sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
"Đâu có! Trợ lý của em hứa sẽ dạy em."
"Em muốn đan áo len cho ai?”
“Em muốn đan bốn chiếc tất cho Beethoven.”
“Chó cũng mang tất sao?”
“Giữ ấm mà! Trời bắt đầu lạnh rồi. Hơn nữa, mang tất ra ngoài tản bộ sẽ không dơ móng chân, cho nên mang tất là tốt nhất! Beethoven có lông màu vàng, phối với bít tất màu bạc là đẹp nhất. Em còn định dùng len màu vàng thêu tên của em lên chiếc tất.”
Tôi cười trêu ghẹo cô ấy: “Vậy nó là hàng hiệu rồi!”
“Nó mà mang bốn chiếc tất của em ra ngoài đi dạo, nhất định sẽ rất tự hào, giống như một ngôi sao lấp lánh!” Cô nàng hưng phấn nói.
“Đúng vậy! Còn có thể biểu diễn một vòng!”
“Đúng ha! Cái này đúng là thứ rất tuyệt đúng không ạ?”
“Em luôn khiến cho người khác lóa mắt.” Tôi nói.
29.
Chúng tôi cùng nhau uống trà trên ban công.
“Em gần đây có đến ‘nhà hàng Độ Độ’ không?” Tôi hỏi.
Cô nàng nhún vai: “Em bỏ đăng ký rồi.”
“Sao lại thế?”
“Đỗ Vệ Bình rất tốt, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/2471300/chuong-2-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.