13.
Trên mặt biển có một chiếc thuyền nhỏ màu trắng, có một người đang nằm trên đó, toàn thân trắng ngần, bồng bềnh theo dòng nước.
Không thể nào, nhất định là nhìn nhầm rồi.
Không phải tôi đã từng cho rằng người đội mũ lưỡi trai tựa lưng trên ghế sô pha ngày hôm đó là anh sao?
Tôi dán mặt lên cánh cửa kính, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của chiếc thuyền kia.
"Chị nhìn gì vậy?" Cát Mễ Nhi hỏi tôi.
Tôi quay đầu, hốt hoảng nói với cô ấy: "Hình như chị thấy Lâm Phương Văn."
"Ở đâu cơ?"
"Chị thấy anh ấy ở trên một con thuyền nhỏ." Tôi chỉ hướng đó cho cô ấy xem.
Cô ấy cũng nhìn xuống, nhưng không thấy gì cả.
"Bây giờ không thấy nữa." Tôi vội giải thích.
"Chị không nhận nhầm chứ?" Cô nàng hoài nghi hỏi lại.
Máy bay đậu trên mặt biển, khiến mặt biển dậy sóng. Một chiếc thuyền nhỏ màu trắng đến đón chúng tôi lên bờ.
Lâm Phương Văn sao có thể còn sống? Anh ấy đã sống mãi trong vĩnh hằng rồi.
14.
Ngày cuối cùng ở đảo Fiji, tôi tự mình đi đến bãi biển chỗ máy bay đã cất cánh ngày hôm đó.
Máy bay không còn ở đó, trên biển tràn ngập hoa tươi nổi bồng bềnh. Hôm nay là ngày lễ của Ấn Độ giáo. Mọi người quăng hoa tươi xuống biển theo truyền thống. màu đỏ của hoa giấy, màu hồng nhạt của hoa dâm bụt, và sắc trắng của hoa sứ. Một biển hoa sặc sỡ chói mắt kéo dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/2471318/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.