8.
Anh rể thứ hai của Cát Mễ Nhi lái một con thuyền màu trắng chở tôi đến rạn san hô Bekaa. Anh ta là Hoa kiều đời thứ năm sinh ra trên đảo Fiji. Anh ta không nói được tiếng Trung, chúng tôi chỉ có thể dùng tiếng Anh để trao đổi với nhau. Khi một người không hiểu tiếng mẹ đẻ của một người khác, tất cả dường như đều cách nhau một tầng. Như vậy có lẽ rất tốt, tôi không cần phải giải thích cho sự trầm mặc của tôi.
Thuyền đến rạn san hô Bekaa, một vòng tròn lớn trên mặt biển được ánh chiều tà phủ phục, biến thành biển hồng mênh mông. Trong lòng biển bao la này, người tôi yêu yên nghỉ nơi đây. Hai năm qua, tôi đã không rắc cho anh nắm đất nào, không biết anh ngủ có được an giấc.
Tôi nói với anh rể của Cát Mễ Nhi:
"Anh có thể chờ tôi một lát không?"
Anh ta gật đầu. Dưới ánh sáng màu cam sáng chói, tôi thấy mặt biển chỉ là một đường viền.
Tôi đã sớm mặt đồ bơi màu đen bên dưới quần áo. Vào giờ khắc này, tôi cởi quần áo trên người, tôi từ trên mũi thuyền nhảy xuống nước.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi muốn dùng cách này để nói lời từ biệt với anh. Những dòng chữ trong bức thư cuối cùng anh viết cho tôi, anh từng cho rằng: mọi chuyện chia tay đều tốt đẹp. Chúng ta ôm nhau khóc nấc. Chúng ta chúc phúc nhau. Trong những năm tháng sau này của cuộc đời, hai bên mãi mãi nhớ nhau, hồi ức mãi trường tồn. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-sa-ke-luu-lac/2471316/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.