Rất rất nhiều năm sau, lâu đến mức Kỳ Huyền cũng đã lấy thái tử phi, sinh con đẻ cái.
…
Minh Trăn ngửa đầu nhìn về phía Kỳ Sùng: “Bệ hạ, bây giờ… thiếp đã quên mất rất nhiều chuyện.”
Kỳ Sùng nắm lấy ngón tay của nữ tử, đan mười ngón vào nhau với nàng: “Trẫm vẫn còn nhớ rõ.”
Hắn nhớ rõ khi Minh Trăn năm tuổi, chui ra từ trong bụi hoa ướt nhẹp, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Kỳ Sùng nhớ rõ đôi mắt rung động lòng người của A Trăn, mang theo ánh nước mênh mông, vô cùng sạch sẽ.
Thời thiếu niên, Kỳ Sùng đã quen nhìn sự u ám bẩn thỉu bên trong bức tường cung cấm, đôi đồng tử của Minh Trăn chính là thứ sạch sẽ nhất mà hắn đã từng trông thấy lúc bấy giờ.
Đáng tiếc lúc ấy hắn kiêu ngạo ngang ngược, không hề biết sau này mình lại yêu nàng sâu đậm vô cùng.
Kỳ Sùng cũng nhớ rõ khi Minh Trăn mười tuổi, khi đó cô nương nho nhỏ đang tập múa, tay nhỏ giơ qua đỉnh đầu, thân thể đang xoay tròn ở bên trong cung điện, bởi vì nàng mặc váy lụa màu xanh lá nên khi xoay tròn trông giống như một chiếc lá sen.
Sau đó, mỗi khi nhìn thấy lá sen, Kỳ Sùng lại nhớ tới Minh Trăn lúc mười tuổi.
Đáng tiếc lúc ấy hắn bận bịu chuyện tranh đấu trên triều đình, chưa đặt nàng vào vị trí quan trong nhất dưới đáy lòng.
Đương nhiên hắn còn nhớ rõ lúc Minh Trăn mười lăm tuổi, tiểu cô nương cập kê, nàng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2537022/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.