Trời gần sáng, Minh Oái mở mắt, cả người nàng mệt mỏi vô cùng, lúc này nàng còn chẳng muốn động đậy.
Kỳ Đình ôm bả vai nàng, cười khẽ một tiếng: “Tỉnh rồi à?”
Minh Oái nhớ lại chuyện buổi tối, lập tức đỏ mặt, đẩy vai hắn một cái: “Phải rời giường rồi.”
Bọn nha hoàn lục tục tiến vào đưa nước để hầu hạ rửa mặt chải đầu, trên giường vô cùng lộn xộn, trong phòng có mùi ám muội thoang thoảng. Kỳ Đình xuống giường, cũng thay quần áo khác.
Minh Oái nâng người lên đã cảm thấy eo mình đau nhói, nàng giơ tay xoa xoa eo mình, cau mày lẩm nhẩm một tiếng “Đau”. Suy cho cùng cũng là bị thương, bây giờ còn có vài phần không thoải mái lắm.
Ngay từ khi Minh Oái chưa xuất giá, bọn nha hoàn trong phủ Khang vương đã nghe nói về uy danh của vị tiểu thư này. Nghe nói là người không dễ ở chung, tính tình cũng có vài phần táo bạo, vì thế, mọi người đều hầu hạ cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận nàng.
Minh Oái vịn tay một nha hoàn để đứng lên, để cho người hầu hạ nàng mặc quần áo, trang điểm ở trước gương.
Nàng nhìn bản thân trong gương. Ban đầu nàng tưởng rằng mệt nhọc một đêm thì thân thể sẽ rất mệt mỏi, nhưng nhìn bản thân trong gương, chưa trang điểm mà mặt vẫn kiều diễm ướt át như cũ, da thịt trắng hồng rạng rỡ, mang theo vẻ hồng hào khỏe mạnh, rõ ràng chính là dáng vẻ tràn đầy tinh thần và sức lực.
Nhưng nàng quả thật không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2537020/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.