Nhưng, cho dù là trai hay gái thì Ngu Hoài Phong cũng không để ý, cũng sẽ không bất công.
Nhưng, cháu ngoại gái nhỏ tự nhiên biến thành cháu ngoại trai nhỏ, Ngu Hoài Phong cũng có hơi mất mát nho nhỏ.
Tiểu cô nương tốt lắm nha, thơm tho mềm mại, sẽ vừa lau nước mắt ở trước mặt mình vừa khóc lóc kể lể nói thằng nhóc thối nào đó bắt nạt bé, bảo cậu trút giận cho bé.
Nếu như là một tiểu công tử… Nhìn dáng vẻ nho nhỏ đáng thương có tay nhỏ chân nhỏ của Kỳ Huyền này, cũng có khả năng sẽ bị tiểu cô nương bắt nạt, sau đó bảo cậu trút giận cho mình.
Nhưng mà cậu cũng bất lực, cậu có thể trị tội mấy thằng nhóc thối, nhưng ngại phải bắt nạt mấy tiểu cô nương lắm.
Ngu Hoài Phong nhớ lại từng trải của bản thân ngày xưa, lại nhìn tình huống trước mắt này, lúng túng cười hai tiếng: “Ha ha, hóa ra là một thằng nhóc. Ta nói mà, sao lại ăn mặc thành như thế này chứ nhưng mà môi hồng răng trắng đúng là trông xinh quá, không thua gì tiểu cô nương.”
Hắn vỗ mạnh vào vai Kỳ Huyền: “Sau này lớn lên phải cao một chút nhé, cao hơn cả phụ hoàng của con ấy.”
Kỳ Huyền nỗ lực ngửa đầu lên nhìn phụ hoàng nhà mình.
Phụ hoàng thật sự rất cao lớn, ở trong lòng Kỳ Huyền, phụ hoàng nhà mình chính là núi cao không thể vượt qua được.
Bé ngưỡng mộ nói: “Thật không ạ?”
Nhưng mà…
Hiện tại Huyền Nhi mới một mẩu, dáng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536992/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.