Kỳ Sùng ôm Minh Trăn tới khuê phòng.
Tối qua Kỳ Sùng đã có tắm rửa rồi, qua một ngày, hắn lại mặc áo giáp nặng nề, đương nhiên trên người sẽ ra chút mồ hôi. Nhưng mà cũng không hôi, Kỳ Sùng vẫn luôn rất sạch sẽ, trên người nam nhân có hơi thở vô cùng thành thục, rất bá đạo lại còn có hương vị mạnh mẽ, đầy tính xâm lược.
Trên đường phong trần, mỏi mệt, Kỳ Sùng cũng biết trên người mình không sạch sẽ. Ở phủ An Quốc công, chỗ của Minh Trăn lại không tiện tắm rửa, cho dù sau khi lau người cũng không thay y phục, cũng chỉ có thể nhẫn nại.
Kỳ Sùng cũng có thể đủ nhẫn nại này, lúc trước khi hành quân đánh giặc, một thân đầy máu tươi nhưng mấy ngày không tắm rửa vẫn không có chuyện gì. Đây chỉ mới là một ngày thôi.
Ôm Minh Trăn ngồi xuống, Kỳ Sùng nói: “Có phải rất mệt không? Bây giờ ngủ một giấc đi nhé.”
Minh Trăn đúng thật là đang ngủ ở chỗ Minh Oái, lúc trước còn rất mệt, nhưng mà sau khi nhìn thấy điện hạ thì hết mệt rồi.
Nàng ôm cổ Kỳ Sùng, bản thân đối mặt với hắn, ngồi trên đùi Kỳ Sùng, cổ chân thì tự nhiên buông thõng xuống dưới.
Minh Trăn mặc rất mỏng, y phục ngày hè vốn dĩ rất mỏng, yếu ớt dán vào thân thể. Y phục Kỳ Sùng hơi ma sát vào người, Minh Trăn thấy không thoải mái, nâng tay cởi đi áo giáp giúp Kỳ Sùng: “Y phục này trông rất nặng, bệ hạ có mệt hay không?”
Với hắn mà nói đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536954/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.