Chương trước
Chương sau
Minh Oái mặc y phục màu đỏ vô cùng xinh đẹp, vốn dĩ nàng ấy rất ngỗ nghịch nhưng với thần sắc xinh đẹp như thế làm nàng ấy vẫn chói mắt như cũ.

Nhìn thấy tỷ tỷ mặc y phục đấy, mà lại còn mang mũ phượng trên đầu, Minh Trăn cũng giúp cho Minh Oái thay y phục chỉnh tề.

Minh Oái hơi cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân mềm mại đang giúp mình sửa lại đai lưng, hai tỷ muội nàng đều quan tâm lẫn nhau, không chỉ có Minh Oái chăm sóc cho Minh Trăn, mà Minh Trăn cũng rất thích nàng ấy.

Sau cổ Minh Trăn vô cùng trắng, còn chói mắt hơn cả tuyết đầu mùa, nhìn kỹ thì sẽ thấy dấu vết xanh tím ẩn bên trong. Cái dấu vết này là gì, Minh Oái đại khái đã đoán được.

Nàng ấy đã nói rồi mà.

Dáng vẻ Minh Trăn xinh đẹp như thế, lại điềm đạm đáng yêu, nếu bệ hạ là nam nhân bình thường, sau khi ôm người trở về, sao không làm gì được chứ.

Hai người ở chung với nhau vài ngày, còn cưỡi ngựa đi ra ngoài chơi. Giữa trưa hôm nay, Minh Oái muốn ra ngoài mua một ít trang sức và phấn thơm nên muốn Minh Trăn cùng đi với nàng ấy, thuận tiện gặp vài quý nữ.

Trong giới quý nữ bây giờ rất náo nhiệt, hôm nay Minh Oái đi qua, là vì có người tổ chức nhạc yến, tổ chức ở phủ Tràng Tín Hầu, là đại tiểu thư Trần Lãnh Ngọc, Minh Oái cũng cho đại tiểu thư chút mặt mũi, đưa Minh Trăn đến cùng.

Đợi sau đấy, lại phát hiện có thêm mười mấy người, Trần Lãnh Ngọc lại còn mời không ít người, còn có Vũ Văn Uyển, hai tỷ muội nhà họ Đường nữa.

Gần đây hai tỷ muội nhà họ Đường có nghe tiếng gió, chuyện lần trước qua đi, trong lòng hai người có chút không cam lòng nhưng thái phi cũng có mỉa mai các nàng một chút. Lần này nhìn thấy Minh Trăn đến, tuy trong lòng không tình nguyện nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười tiến lên, Minh cô nương dài Minh cô nương ngắn, ân cần hỏi thăm.

Đưa tay không đánh người mặt cười, cho dù không thích các nàng ta lắm thì Minh Trăn cũng không làm khó hai nàng ta, lễ phép đáp lại hai câu.

Vũ Văn Uyển cắn môi, nàng ta nhìn Minh Trăn từ trên xuống dưới, cuối cùng vẫn cứ không cam lòng.

Nhìn thấy Minh Trăn dịu dịu dàng dàng, cũng không biết trên giường có thể ứng phó được biểu ca không, vì sao biểu ca lại chọn một đứa yếu đuối như thế chứ? Đẹp cũng có đẹp đấy, nhưng có lợi gì chứ? Lấy nữ nhân không phải để sinh con à?Phải là kiểu đầy đặn, mượt mà mới phù hợp với yêu cầu của nam nhân mới đúng chứ.

Càng nghĩ càng cảm thấy ghen tị.

Hôm nay là nhạc yến, hai tỷ muội nhà họ Đường biểu diễn một màn thổi sáo, hòa tấu một bài của Trường Tư.

Nhóm đại tiểu thư đều am hiểu về đàn và sáo, những nữ nhân phong nhã vẫn rất thích mấy cái này.

Vũ Văn Uyển cũng gảy một khúc, sư phụ của nàng ta là nhạc công chơi tốt nhất trong kinh, nhà Vũ Văn dựa theo tiêu chuẩn của hoàng hậu mà yêu cầu nàng ta cho nên về phương diện tài nghệ đều có thể đè ch3t mọi người.

Nhưng có người hiến nghệ cũng có người không hiến, Minh Oái là người không hiến gì kia, nàng và Minh Trăn ngồi dưới ăn quả bạch quả.

Minh Oái nắm lấy tay Minh Trăn: “Tay A Trăn thật đẹp, vì sao lại không sơn móng tay? Tay trắng như thế, sơn móng thì sẽ đẹp nhất, trở về tỷ giúp muội sơn nha.”

Minh Trăn gật đầu: “Được ạ.”

Vũ Văn Uyển gảy xong một khúc, tất cả mọi người đều vỗ tay khích lệ nàng ta.

Từ trước đến nay Đường Tố Hinh giỏi tâng bốc nhất, nàng ta cười nói: “Khúc này chỉ có trên trời, người nhân gian có thể nghe vài lần, tiếng đàn của tiểu thư Vũ Văn thật sự làm người ta cảm thấy thoải mái vui vẻ, đến đây coi cũng không thấy uổng phí.”

Minh Oái trộm cười một tiếng: “Tài năng vuốt mông ngựa này của nàng ta không biết học từ ai, rất lợi hại.”

Vũ Văn Uyển bị Đường Tố Hinh khen đến lâng lâng, ánh mắt nhìn về phía Minh Oái và Minh Trăn: “Ta gảy cũng thường thôi, biểu ca của ta gảy đàn mới là tuyệt nhất nhưng huynh ấy ít khi tấu lắm, năm kia, trong cung chiêu đãi ngoại sử, biểu ca mới khó tấu được khúc “Biệt Khuynh Thành”.”

Tài nghệ của Minh Oái cũng thường thôi, Vũ Văn Uyển không tin thứ nữ như Minh Trăn lại có tài nghệ tốt được. Nàng ta đã hỏi thăm qua, nghe nói trước đây thân thể Minh Trăn không tốt, được nuôi lớn trong thôn, chữ cũng không biết, đánh đàn vẽ tranh gì đấy, càng không thể nói.

Vũ Văn Uyển nhìn thấy Minh Trăn: “Cửu tiểu thư có thể có nhã hứng gãy một bản không?”

Minh Trăn ngẩn ra: “Hả…”

Khiêu vũ thì nàng có thể, dáng vẻ yểu điệu, thậm chí có thể khiêu vũ trên trống, dịu dàng làm người ta khó quên.

Đương nhiên cũng có thể gãy đàn tỳ bà, còn có thể thổi sáo và tiêu, ở phủ Tần vương nhiều năm như thế, tất nhiên là không chỉ có ăn với ngủ rồi, không chỉ có đọc sách, cũng bắt chước những cái khác nữa, đánh đàn tỳ bà đương nhiên tự tay Kỳ Sùng chỉ cho nàng. Nhưng mà Kỳ Sùng cũng thường nói với nàng ngốc, không có khí chất thanh nhạc, chỉ có thể học theo.

Khúc “Biệt Khuynh Thành” này, cũng là tận tay Kỳ Sùng chỉ cho Minh Trăn tấu.

Năm nào đó Kỳ Sùng rời kinh, cáo biệt với nàng, năm đó Minh Trăn mới mười ba tuổi, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã bớt chút tính trẻ con, lộ ra chút vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành. Lúc rời đi, Kỳ Sùng đột nhiên phát hiện ra tiểu cô nương nhà mình lớn lên một chút rồi nên làm một khúc “Biệt Khuynh Thành”.

Minh Trăn không thích Vũ Văn Uyển đương nhiên không thích nàng ta cứ luôn miệng kêu Kỳ Sùng là biểu ca. Tuy cầm nghệ không theo kịp Kỳ Sùng, cũng không có nhạc công lợi hại chỉ dạy nhưng so với Vũ Văn Uyển tốt hơn một ít.

Dù sao Kỳ Sùng cũng tự tay chỉ nàng, nàng còn thật sự tiến bộ, cũng có thể hù ch3t người khác.

Nàng gật đầu: “Đương nhiên vui lòng, bệ hạ thích nhất là nghe ta đàn.”

Kỳ Sùng thích tiếng đàn khô ráp của nàng mới là lạ.

Sắc mặt Vũ Văn Uyển lại khó coi.

Minh Trăn ngồi xuống, đàn cổ trước mặt nàng, nâng mắt nhìn mọi người một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu Vũ Văn tỷ tỷ nhắc đến “Biệt Khuynh Thành”, thì ta đây cũng tấu một khúc “Biệt Khuynh Thành” vậy.”

Sắc mặt Vũ Văn Uyển càng khó coi.

Đây là nhạc khúc Kỳ Sùng tự mình tạo ra, sao Minh Trăn có thể đàn được?

Tiếng đàn du dương vang vọng xung quanh sân nhỏ, ánh mắt mọi người đều bị Minh Trăn hấp dẫn. Minh Trăn còn thật sự gảy đàn, bàn tay nho nhỏ dài dài, trong thần thái còn có ba phần nghiêm túc, bảy phần biếng nhác, lông mi dài rũ bóng râm trên khuôn mặt trắng trắng ấy, tiếng đàn làm say lòng người, say lòng người cũng không phải thân thể hay dung mạo.

Khúc đàn kết thúc, mọi người mới từ từ hoàn hồn.

Minh Trăn nhìn về phía Vũ Văn Uyển cười cười rồi về bên cạnh Minh Oái.

Minh Oái giật mình, nàng cầm tay Minh Trăn: “A Trăn, sao muội có thể gảy tốt như thế?”

Thật ra Minh Oái cũng nghe không hiểu có phải tốt thật hay không, nghe vô thấy hay hay là được rồi.

Sau khi Vũ Văn Uyển suy sụp một lúc, cuối cùng cũng cười không nổi. Là nàng ta cố ý làm khó tiểu cô nương này, ai biết Minh Trăn thật sự sẽ đánh đàn đâu?

Hơn nữa từ ánh mắt của đối phương, chỉ có nàng ta mới cảm thấy được, có vẻ rất rất không thích, nàng ta thân là nữ nhân trực giác luôn mẫn cảm hơn.

Sau khi hai người ở bữa tiệc chơi vui vẻ, lại đi mua son phấn và trang sức với Minh Oái nên về nhà hơi trễ. Sau khi Minh Trăn và Minh Oái tắm rửa xong thì đi sơn móng tay.

Sau khi sơn xong, mười đầu ngón tay nhỏ nhỏ, dài dài của nàng, đầu ngón tay cũng hồng nhạt.

Hai cô nương khẽ thì thầm một lúc lâu, Minh Trăn không thích nói chuyện, phần lớn đều là Minh Oái líu ríu bên tai, Minh Trăn chỉ yên lặng lắng nghe.

Chỉ chốc lát sau người đã vào giấc ngủ sâu.

Đột nhiên Thiên cầm tiến vào gõ cửa, hai cô nương đều đang ngủ, Minh Oái ngáp một cái: “Thiên Cầm, ngươi ở đây làm gì?”

Thiên Cầm nói: “Bệ hạ về rồi,ngài đang ở chỗ cô nương, muốn chúng ta mang cô nương qua.”

Minh Oái nghe thế thì hết mệt nhọc.

Ánh mắt nàng ấy trong veo như nước nhìn về phía Minh Trăn, chớp mắt vài cái: “Bệ hạ vừa về đã đến chỗ chúng ta muốn mang muội đi, đúng là thương muội mà.”

Nghĩ thấy hình ảnh tốt đẹp thế, tiểu mỹ nhân đáng yêu và bệ hạ tuấn tú nói năng ý tứ ở cùng một chỗ.

Thiên Cầm phủ thêm áo khoác cho Minh Trăn, nhìn Minh Trăn vẫn chưa tỉnh ngủ, nhẹ giọng an ủi nói: “Cô nương quay về rồi ngủ tiếp nhé.”

Minh Trăn gật đầu, đi theo Thiên Cầm ra ngoài.

Bóng đêm tối đen, lúc này mát mẻ hơn ban ngày nhiều, nàng đi về phía trước hai bước đã nhìn thấy một hình dáng quen thuộc.

Trên người Kỳ Sùng vẫn còn mặc khôi giáp màu bạc, vừa từ quân doanh trở về chưa kịp thay y phục, gần đây trong quân doanh có không ít chuyện, sau khi xử lý xong, hắn chạy đến nhìn tiểu cô nương của mình đầu tiên.

Minh Trăn tiến lên vài bước, nhào vào lòng Kỳ Sùng, dán mặt vào áo giáp lạnh như băng của hắn, nhẹ nhàng cọ cọ sau đó ngẩng đầu: “Bệ hạ.”

Ngón tay Kỳ Sùng xoa nhẹ cánh môi mềm mềm của nàng: “Có nhớ trẫm không?”

Minh Trăn gật đầu thật mạnh: “A Trăn vô cùng nhớ bệ hạ.”

Hắn bế Minh Trăn lên, Minh Trăn nói chuyện xảy ra hôm nay cho Kỳ Sùng nghe.

Đối với Vũ Văn Uyển, Kỳ Sùng cũng không có ấn tượng gì. Thậm chí hắn còn không biết được mặt của hai tỷ muội Vũ Văn Uyển hay Vũ Văn Nhàn. Về phần tình cảm biểu ca, biểu muội… Ngay cả phụ thân và huynh đệ đều xuống tay được, đương nhiên không phải người để ý đến tình thân.

Hắn nói: “Trẫm sẽ nói cho Vũ Văn Tranh, nàng ta không được vào cung, nhanh chóng để nàng ta lập gia đình cho rồi”

Tuổi Vũ Văn Uyển không còn nhỏ, nhà Vũ Văn vẫn luôn muốn tác hợp nàng ta với Kỳ Sùng nhưng mà hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình, Kỳ Sùng lại không có ý với nàng ta.

Vũ Văn Tranh cũng không phải người ngốc, Kỳ Sùng một lòng từ chối, nếu ông ta không đồng ý, chắc chắn không lấy được kết cục tốt.

Minh Trăn dựa vào lòng Kỳ Sùng, lại bị hắn nhéo nhéo móng tay: “Sơn móng tay hửm?”

Cây bóng nước và hỗn hợp nhựa hoa để sơn móng, màu hồng nhạt, rất dễ chịu.

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.