Ở trong cung ba ngày, Minh Trăn cảm thấy tới cả nửa cái mạng cũng chẳng còn.
Từ trước Minh Trăn cho rằng điện hạ có hứng thú với công vụ nhất, bất kể nàng có ở bên cạnh quấy rầy như thế nào thì điện hạ luôn luôn nhìn thẳng tấu chương trong tay.
Còn bây giờ, hình như tầm mắt của điện hạ luôn di chuyển qua người nàng. Lần nào cũng bị bịt mắt, tuy không nhìn thấy nhưng cơ thể có thể cảm nhận được rất rõ ràng.
Không có gì sánh nổi, khiến cho Minh Trăn quên tất cả những gì trong đầu.
Buổi tối khi đi ngủ, Minh Trăn ôm gối về thiên điện, kết quả sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, nửa đêm lại bị ai kia bế quay về sau đó bị ức hiếp kịch liệt một phen.
Ngày hôm sau lúc Minh Trăn tỉnh dậy, cả người rã rời không còn sức lực.
Tất nhiên nàng không dám đến trước mặt Kỳ Sùng náo loạn nữa, sau khi ăn bữa sáng xong, thừa dịp Kỳ Sùng và các đại thần đang nghị sự, Minh Trăn lén lút chuồn đi mất.
Thiên Cầm và Tân Dạ đều không ở cạnh bên chăm sóc, những cung nữ khác lại không thân thuộc với Minh Trăn, tuy lúc nào cũng nhìn thấy Minh Trăn nhưng cũng có lúc không nhìn thấy.
Giống như lúc này, một mình Minh Trăn chạy đến Ngự Hoa Viên.
Trong cung hiện tại vắng vẻ, phần lớn những hậu cung phi tần của tiên đế giữ lại đều đã dọn đi hết, còn lại chỉ lác đác mấy người, trong số đó có hoàng thái phi Thận Đức. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536943/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.