Chương trước
Chương sau
Cuối cùng Lý Phúc cũng tìm được một cái túi trong phòng Minh Trăn, y cảm thấy túi nhỏ này có mùi hương khác thường nên hỏi Tân Dạ và Thiên Cầm, hai nàng ấy đều nói mình không biết.

Ngày thường Minh Trăn đều để trong người, nha hoàn bên cạnh đều nói thế, trong phòng lại vô duyên vô cớ xuất hiện một vật không rõ ràng, Lý Phúc lấy đi rồi đưa đến trước mặt Kỳ Sùng.

Sắc mặt Kỳ Sùng không tốt chút nào.

Y cũng không dám ngẩng đầu nhìn mặt điện hạ, phát sinh loại chuyện này, Lý Phúc cũng cẩn thận hơn, người làm việc bên ngoài cung cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn.

Lý Phúc nhẹ giọng nói: “Điện hạ, cái túi này có lai lịch không rõ, xuất hiện trong phòng cô nương.”

Mái tóc của nam nhân thả rũ xuống sau lưng, vẫn chưa đội mũ lên, dung mạo hắn tĩnh mịch dưới ánh đèn hơi lạnh lẽo.

Chuyện hôm nay quả thật ngoài dự đoán, thân thể Minh Trăn ốm yếu không biết đã bị hao tổn bao nhiêu phần rồi. Từ trước đến nay, hình ảnh Kỳ Sùng trong lòng của Minh Trăn đều là tốt đẹp, tin cậy, dịu dàng với nàng. Không biết chuyện này xảy ra, Minh Trăn còn tín nhiệm hắn bao nhiêu phần.

Ban đêm hắn với nàng ở cùng một chỗ đều có thể phát sinh loại chuyện này nhưng chưa chắc nàng có thể chấp nhận chuyện này lần nữa, mạnh mẽ cưỡng ép gần gũi với nàng, sợ sẽ tạo bóng ma tâm lý cho nàng.

Mỗi khi nhắm mắt lại, giống như bên tai hắn có thể nghe tiếng thiếu nữ kêu nhỏ như mèo kêu, còn mang theo tiếng khóc nức nở.

Từng có rất nhiều lần, Minh Trăn ngồi trên đùi hắn, khi nàng còn bé đều ngủ trên trên đầu gối hắn, được hắn nắm tay dạy từng nét chữ, ở trong lòng hắn làm nũng, từ một đứa con nít trổ mã thành dáng vẻ như ngày hôm nay.

Từng chút từng chút, trên mặt cũng mất dần vẻ mập mạp của trẻ con, cằm cũng nhọn và tinh xảo hơn, thân thể cũng lung linh, nhỏ bé và yếu ớt, sau đó, cũng ngồi trên đùi hắn mà phát sinh ra chuyện triền miên hoang đường kia.

Lý Phúc thấy rất lâu mà Kỳ Sùng chưa phản ứng lại, hô một tiếng: “Điện hạ?”

Người nam nhân vương một bàn tay, giọng nói lạnh lùng nói: “Mang lên đây.”

Lý Phúc trình chiếc túi nhỏ lên.

Kỳ Sùng còn chưa nhận lấy thì ngửi thấy trong đó có mùi hương khiến người khác mất hồn kia, sắc mặt hơi đổi đi rồi mở túi ra.

Bên trong là một hoàng phủ được viết bằng bút đỏ, trong chu sa không biết cho thêm cái gì mà mùi hương tỏa ra bốn phía.

Hắn nói: “Tra cho rõ việc này.” 

Ngày hôm trước, đạo sĩ Quảng Thiện mang bùa chú cho Minh Trăn, sau khi kế hoạch được thực hiện thì ngồi nghe tin tốt.

Cho dù người có ch3t cũng phải ch3t trên giường của Kỳ Sùng.

Nếu như lúc phát sinh thân mật mà qua đời thì chắc chắn thái tử sẽ nghĩ nguyên nhân là do mình, sao lại có ý giết người chữa bệnh như bọn hắn được chứ? Thân thể Minh Trăn kém như thế, tất cả mọi người đều dặn dò thái tử ít thân mật với cô nương.

Bùa chú là mê tình chú, bùa chú lại hóa thành con thỏ cắn lấy tay của Minh Trăn, mùi hương quyến rũ lại cuốn lấy Kỳ Sùng, hai bên va vào nhau, dù là thần tiên cũng phải rơi vào tay giặc.

Thái tử tuổi trẻ, thế lực cường tráng, Minh Trăn lại là một hồ ly tinh nho nhỏ, sinh ra chính là dáng vẻ của kẻ gây tai họa, dáng vẻ câu dẫn người và với mùi hương quyến rũ từ xương cốt như thế, dù sao sẽ làm thái tử khó kìm lòng được, sủng ái người cả một ngày một đêm.

Hắn ta đang chờ tin tức tốt, như dự đoán sáng sớm ngày hôm sau thái tử vẫn lâm triều như lệ cũ, buổi chiều cũng có trở về nhưng vẫn ở trong thư phòng, chờ lúc tối đến, người lại xuất hiện ở cuối hành lang.

Quảng Thiện chân nhân cảm thấy bất an, nghĩ đến thái tử ở riêng với Minh Trăn, không hề ở cùng dưới một mái hiên.

Nhưng ở riêng cũng không có khả năng đâu, thái tử không tìm Minh Trăn thì Minh Trăn cũng sẽ chủ động tìm hắn chứ.

Hắn ta nhìn năm vạn lượng bạc, còn đang mong mỏi chuyện có thể thành công sớm chút, chờ khi hắn ta lấy được năm vạn lượng bạc còn lại, cũng có thể rời kinh thành sớm chút, chọn một nơi phồn hoa, tiêu dao tự tại, không bao giờ làm đạo sĩ nữa.

Kết quả, lại qua thêm một ngày, hắn ta cũng không chờ được tin tức tốt nhưng lại thấy Lý Phúc giá lâm.

Lý Phúc đến một mình, Quảng Thiện chân nhân cũng hiểu rất rõ, người này rất nham hiểm, có quyền thế, thủ đoạn tàn nhẫn, muốn đi ngang dọc thế nào trong hành cung cũng được.

Các tăng nhân đạo sĩ đều bị thẩm vấn một lượt, giao tình giữa các đạo sĩ không tồi, đều rõ bản lĩnh của bản thân. Khi đạo sĩ đầu tiên nhìn thấy mê tình chú, lập túc nói ra thứ này là của Quảng Thiện chân nhân, nói trong toàn bộ kinh thành này chỉ có mình hắn ta có.

Lý Phúc thẩm vấn tất cả đạo sĩ, tất cả đều chỉ về Quảng Thiện chân nhân.

Thứ này không thể làm giả, người bên ngoài cũng không giá họa được, lúc đấy bản thân Quảng Thiện chân nhân còn chưa phản ứng được thì bản thân hắn ta đã bị bắt rồi.

Trên khay mùi hương của bùa chú vẫn tỏa ra hương thơm yếu ớt như trước, Lý Phúc ngoài cười nhưng trong không cười: “Chân nhân, đây là ngươi làm sao?”

Quảng Thiện chân nhân biết chuyện đã bại lộ rồi, sắc mặt hắn ta đen như than nhưng vẫn không thừa nhận như trước: “Bần đạo, bần đạo cũng không rõ lắm.”

“Không rõ lắm sao?” Lý Phúc nói: “Chặt bỏ một ngón tay của hắn.”

Mấy năm nay Lý Phúc đã bắt rất nhiều người, thật ra cũng không sợ tra khảo sai người, chứng cứ đều hướng về phía Quảng Thiện chân nhân nên hắn ta cũng không thể thoát khỏi liên quan.

Sau khi gào lên một tiếng, Lý Phúc cười nói: “Rõ ràng chưa?”

Phía sau lại có người đến, mang theo một ít đồ vật đến: “Công công, ở phòng của hắn ta có rất nhiều bạc!”

Lý Phúc nhìn bạc xem thử ở tiền trang nào làm, trong lòng cũng có thể đoán được, y nói: “Hắn ta dùng tay phải viết chữ, chặt tay phải của hắn ta.”

Sắc mặt Quảng Thiện chân nhân trắng bệch, hạt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống hai bên má: “Là hoàng hậu, là hoàng hậu nương nương sai ta làm, hoàng hậu đồng ý cho ta mười vạn lượng bạc…”

Lý Phúc lắc đầu: “Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không hiểu à, bây giờ thái tử mới là chủ nhân trong thiên hạ. Vì một chút bạc đã dám động tay với người thái tử yêu thương, chúng ta thấy ngươi chán sống rồi, mau, lấy hình cụ đến đây, các loại hình phạt đều mang đến hầu hạ hắn một lần.”

Ch3t trong tay Lý Phúc, có thể sẽ chịu đau khổ. Nếu ch3t trong tay Kỳ Sùng, chỉ sợ ngay cả thi thể cũng không thể lưu lại được. Trước khi Lý Phúc rời đi có liếc hắn ta một cái: “ Nếu bị tra tấn mà ch3t thì xem như là may mắn của ngươi, nếu không ch3t, đau khổ còn ở phía sau.”

Sau khi Lý Phúc điều tra ra chân tướng, cũng thở dài nhẹ nhòm một hơi, y mang kết quả đến bẩm báo cho Kỳ Sùng.

Kỳ Sùng nhắm mắt lại, bóng đen bao trùm lấy hai tròng mắt đầy lạnh lùng và độc ác nhưng khó nén được sự tàn ác đang tỏa ra, cho dù Lý Phúc có theo Kỳ Sùng nhiều năm như thế, cũng không dám đường hoàng đứng trước mặt hắn, thấy sắc mặt cả Kỳ Sùng bây giờ, cũng hiểu được là vô cùng đáng sợ.

Lý Phúc nói: “Chỉ sợ Sở hoàng hậu cũng còn chưa biết, kế hoạch của bà ta đã thất bại rồi.”

Ngón tay thon dài của Kỳ Sùng nắm chặt lấy con dấu, Lý Phúc vừa mới nói ra thì con dấu đã hóa thành bột phấn, bột chu sa rơi xuống.

Kỳ Sùng lạnh lùng mở miệng: “Bọn họ thật sự không muốn thấy một chút xíu tốt đẹp của Cô, mang Quảng Thiện chân nhân với bà ta đưa đi.”

Muốn tranh quyền đoạt lợi với hắn cũng thôi đi, bây giờ lại còn không buông tha cho người của hắn. Sở thị cũng hiểu thật rõ điểm yếu của hắn ở đâu.

Lý Phúc do dự một chút: “Vâng.”

Chuyện trong cung của Kỳ Sùng, đương nhiên hoàng hậu hoàn toàn không biết gì cả, bà ta đã ngủ sớm rồi, vẻ mặt Điêu Tuấn Trí trắng bệch, nói có người trong cung Kỳ Sùng đến đây.

Sở hoàng hậu ngạc nhiên: “Hắn ta phải người đến làm gì?”

Sau một lát, Lý Phúc để tiểu thái giám mang khay đến, vốn dĩ trong cung của hoàng hậu đều có mùi hương của hoa sen ấm áp, lúc này tất cả đều bị mùi máu tươi thay thế.

Lý Phúc mang bạc có dính máu ném xuống đất: “Thỉnh an hoàng hậu nương nương, thời gian trước có nghe nói hoàng hậu nương nương hao tài để mời một đạo sĩ tới, nô tài mang bạc đến trả lại cho ngài, thuận tiện cũng mang người đạo sĩ không biết cố gắng này tới cho ngài đây.”

Cả người Sở hoàng hậu đều run lên, Điêu Tuấn Trí thấy sắc mặt của bà ta không đúng lắm, nâng tay vịn lấy bà ta.

Lý Phúc lắc đầu: “Lúc trước tính tình Nguyên hậu tốt, bị ngài vũ nhục không ít lần, người hiền lành thì bị ngài bắt nạt, cuối cùng Nguyên hậu thua dưới tay người cũng không tính là hiếm lạ gì. Nhưng núi này cao cũng có núi khác cao hơn, Nguyên hậu sinh hạ thái tử có thủ đoạn như thế nào, đương nhiên ngài hiểu rõ, bây giờ việc thái tử làm cũng là một mạng đòi một mạng mà thôi, ngài nên chịu đi.”

Giọng Sở hoàng hậu run rẩy: “Kỳ, Kỳ Sùng hắn…”

Năm đó Lý Phúc cũng là người bên cạnh Nguyên hậu, cũng hiểu được không ít chuyện trong quá khứ, cảnh ngộ của Sở hoàng hậu sẽ rất thảm, y sẽ nâng tay tỏ ý vui mừng. Trong khoảng thời gian này nhà của Sở thị cũng gây ra không ít tội nghiệt, chẳng qua là Kỳ Sùng chỉ báo thù thôi.

“Tính toán quá thông minh nên lỡ làm mất mạng của người bên cạnh.” Lý Phúc thở dài: “Hoàng hậu, ngài vạn lần không nên như thế, chỉ là không nên động vào người thái tử điện hạ yêu thương. Nếu muốn chút thể diện, lưu lại thi thể này thì nghe chúng ta khuyên lấy một câu, lấy lụa trắng treo cổ đi.”

Nếu không, Kỳ Sùng sẽ mặc kệ hết dù có phải là hoàng hậu hay không là hoàng hậu. Lễ nghi mất hết, Kỳ Sùng sẽ cho phế bà ta đi, các quan lại còn dám nói gì sao? Nhiều lắm là sẽ không được viết tốt trên sử sách thôi.

Chờ sau khi Lý Phúc rời đi, sau khi Sở hoàng hậu khóc một lúc lâu, Điêu Tuấn Trí cũng không dám khuyên ngăn bà ta.

Người thông minh cũng nghe hiểu được những gì Lý Phúc nói, tìm dây thừng để kết thúc tính mạng, tránh sau này sẽ chịu khổ hơn.

Ví dụ của Quảng Thiện chân nhân không thể lay động được bà ta sao? Tuy vẫn là người này nhưng không còn giống người này nữa. Người trong cung của hoàng hậu cũng không dám nhìn, cũng không có ai dám đi qua, đều cảm thấy đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ, nhất định sẽ thấy ác mộng.

Điêu Tuấn Trí nói: “Nương nương, mặt đất lạnh, ngài đứng lên đi.”

Sở hoàng hậu khóc lóc nói: “Bản cung không treo cổ, bản cung tuyệt đối không treo cổ!”

Bà ta mới làm hoàng hậu mới được vài năm, còn chưa có hưởng thụ đủ nữa.

Sau khi Lý Phúc trở về, bóng đêm đã ngày càng tối, trong cung vừa mới ầm ĩ như thế, chỉ sợ đêm nay không ai ngủ ngon. Trước kia hoàng đế sẽ bao che cho Sở thị, bây giờ khiến cho Sở thị khóc như thế, khóc đến khàn cả giọng đi, xem thử có thể khiến hoàng đế tỉnh lại không.

Chờ khi đến cung điện Kỳ Sùng, đèn trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, Lý Phúc đi vào, mưu thần Uất Trì Tịnh, Hàn Khiên đang nói chuyện với Kỳ Sùng.

Uất Trì Tịnh vẫn chưa để ý đến Lý Phúc, tiếp tục nói: “Ngài đã được phong thái tử, hoàng đế nằm nhiều ngày như thế vẫn chưa tỉnh, nếu ông ta rời xa nhân thế, người ngoài cũng không cảm thấy đột ngột, thuộc hạ cho rằng, bây giờ ngài đăng cơ xưng đế là thời cơ tốt nhất.”

Hoàng đế hoàn toàn thành một con rối rồi, tuy bây giờ Kỳ Sùng là thái tử nhưng đã trông rất giống hoàng đế rồi. Một khi hoàng đế băng hà, trong triều phải xử lý tang sự của hoàng đế, còn có rất nhiều chuyện, đủ loại chuyện chồng chất lên nhau, Kỳ Sùng lo lắng thân thể Minh Trăn không thể chống đỡ được.

Hắn liếc nhìn Hàn Khiêm.

Hàn Khiêm nói: “Điện hạ lo lắng cho thân thể Minh cô nương sao? Đầu xuân năm sau, mùa đông cũng qua rồi khí hậu cũng dần ấm áp lên, thân thể Minh cô nương có thể chuyển biến tốt hơn, chỉ sợ mấy ngày kế tiếp mùa đông giá rét.  Nhưng mà gần đây trong kinh có một ít thầy bói, nghe nói họ rất có bản lĩnh, nếu ngự y không làm được thì thuộc hạ có thể hỏi những người này một chút.”

Uất Trì Tịnh lại nói: “Chuyện đăng cơ không nên kéo dài, Ngũ hoàng tử cũng đang rục rịch, điện hạ, tốt nhất ngài nên tìm lấy cái cớ để giết Ngũ hoàng tử đi.”

Sau khi đám người rời đi, Lý Phúc mới nói chuyện cho Kỳ Sùng nghe.

Tối hôm qua, Kỳ Sùng không hề chợp mắt, Lý Phúc nhìn bầu trời dần tối đi nên khuyên nhủ: “Điện hạ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

- -----oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.