Một lúc sau, Minh Trăn bước ra ngoài, nàng ngâm đủ rồi, không muốn ngâm tiếp nữa vì thế nàng đi đến trước mặt Kỳ Sùng, cũng không thèm lau đi nước trên người mình, mà cứ để ẩm ướt như thế chui vào trong ng.ực hắn.
Kỳ Sùng nắm lấy cằm của nàng: “Trên người đều là nước, Cô cũng không có y phục đâu.”
Cánh tay Minh Trăn ôm lấy bờ vai của hắn: “A Trăn muốn ngồi trong lòng của điện hạ.”
Kỳ Sùng nắm lấy cằm nàng, lau nhẹ nước trên mặt nàng, tiểu cô nương quá dính người rồi, cũng chẳng chịu cho hắn nửa khắc để làm chuyện khác. Nàng muốn ngồi thì ngồi, cũng không phải không ôm.
Đại khái chờ tám chín mươi tuổi, hắn mới ôm lấy nàng. Kỳ Sùng rất hy vọng nàng có thể chờ được đến lúc đấy.
Bàn tay ẩm ướt của Minh Trăn sờ lấy tấu chương: “Điện hạ đang xem cái gì thế?”
Kỳ Sùng cầm lấy tay nàng: “Đừng nhúc nhích.”
Trên người ướt thế này cũng không tốt, không tốt cho cơ thể lắm.
Chờ sau khi lau khô và thay y phục xong, Thiên Cầm mới lại mang thêm một chén thuốc đến.
Lần này Minh Trăn không thể không ngoan ngoãn uống hết đi. Tuy Quảng Thiện chân nhân và những người khác không bị đuổi đi nhưng cũng không thấy xuất hiện nữa.
Những người rời đi đều cảm thấy may mắn, dùng đầu để kiếm tiền, đương nhiên trong lòng sợ hãi.
Hạ chú hoặc hạ cổ để cho nàng sớm rời đi, chuyện này cũng không phải không thể. Nhưng mà, một khi Minh Trăn cứ thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-quan-sung/2536915/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.