Chương trước
Chương sau
Editor: Waveliterature Vietnam

Ong ong!

Làn không khí gần như trong suốt được bao quanh bởi mặt trước thanh kiếm của Động gia hồ, khi thanh kiếm này hạ xuống, luồng không khí đột nhiên ngưng tụ, giống như một cơn sóng dữ dội, lao xuống, tạo thành cơn lốc xoáy, gào rít, ngay cả đôi mắt Hạ Nặc cũng phải híp lại.

Choang!

Tuy nhiên, sau đó, âm thanh lọt vào tai là một tiếng va chạm mạnh. Thanh kiếm của Hạ Nặc không đâm trúng cơ thể của Bố Lạc Cơ. Giữa thanh kiếm và cơ thể, một chiếc rìu rất lớn không biết khi nào chắn ngang ở đó, giống như một bức màn thép khổng lồ, chặn mọi hướng tấn công của thanh kiếm.

"Thật sự rất nhanh."

Sức cản tạo ra lực mạnh làm trật cổ tay Hạ Năc, anh ta bất ngờ nhìn vào chiếc rìu to lớn trước mặt, nhưng không do dự, nhún mạnh chân, đạp mạnh vào chiếc rìu khổng lồ, dọc theo cán búa, cùng hướng cầm kiếm tăng tốc lao nhanh đến gần cánh tay của Bố Lạc Cơ.

"Ha Ha, Hạ Nặc tiểu ca, tốc độ khá nhanh a."

Lúc này, Bố Lạc Cơ đã hoàn toàn quay người sang. Sau khi thấy chuyển động của Hạ Nặc, anh ta lập tức hiểu ý định và cười toe toét. "Nhưng ta sẽ không cho ngươi cơ hội lại gần ta!"

Nói xong, cổ tay phải của anh ta nhấc lên một chút, cán búa đột nhiên run rẩy. Toàn bộ trở mình quay lại, trong khi đó Hạ Nặc leo lên phía trên, nhẹ đến nỗi anh ta chỉ cảm thấy gót chân tê rần.

Không đủ thời gian để điều chỉnh vị trí cơ thể, cái rìu khổng lồ màu đen lao xuống, hướng đến cơ thể của mình!

Oanh!

Lúc này, đã thể hiện được khoảng cách về sức mạnh. Ngay cả khi có vẻ như đó chỉ là một cuộc phản công được thực hiện bằng tay, nhưng lần phản công này, Hạ Nặc lao xuống từ độ cao hàng chục mét, sau một âm thanh vang lên, mặt đất đột nhiên có một cái hố sâu hai mét.

Sau đó... khoảng mười giây sau, không có chuyển động nào xuất hiện.

"Này! Bố Lạc Cơ, ngươi đã làm gì vậy tên khốn!" Đông Lợi, người ở cách đó không xa, không thể ngồi yên và đứng dậy lo lắng: "Hạ Nặc tiểu ca không lẽ..."

"Ta không biết, để ta xem." Bố Lạc Cơ cũng sững sờ trong giây lát, rồi vội vã đặt rìu xuống, nhưng khi anh ta đến gần miệng hố, một chuyển động nhẹ xuất hiện từ bên trong, rồi nhìn thấy Hạ Nặc, trèo ra từ bên trong.

"Hạ Nặc tiểu ca!" Bố Lạc Cơ và Đông Lợi đều lộ ra vẻ vui mừng.

"Khụ khụ...."

Bị sặc bụi nên họ một hồi lâu, miễn cưỡng mới khôi phục lại bình thường, Hạ Nặc đứng vững, đối diện với đôi mắt lo lắng của hai người khổng lồ, anh ta nhăn trán và giải thích: "Tôi không sao, chỉ là đầu bị chấn động. "

"Vậy là tốt rồi." Bố Lạc Cơ nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh ta không kiểm soát được sức mạnh của mình, khiến Hạ Nặc rơi từ trên cao xuống, phỏng chừng có thể sẽ chết, dừng lại và hỏi:

"Thế nào, vẫn tiếp tục chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Hạ Nặc gật đầu và trả lời không chút do dự. Sau đó, anh ta nắn lại gân cốt và nhặt Động gia hồ lên, đứng một tư thế phòng thủ đúng chuẩn.

Trên thực tế, tình hình vừa rồi của anh ta có chút hời hợt. Mặt khác, vừa rồi Bố Lạc Cơ cũng chưa dùng hết khí lực, nhưng dù là như thế nào, chiếc rìu khổng lồ đó cũng nặng cả nghìn kg, đánh thẳng vào cơ thể Hạ Nặc, hơn nữa còn rơi từ độ cao bốn mươi đến năm mươi mét. Ngay lúc đó, Hạ Nặc cảm thấy xương của toàn bộ cơ thể nhanh chóng bị gãy hết, trong đầu truyền đến sự choáng váng nặng nề. Nếu không nhờ nhiều năm rèn luyện thể lực cơ thể, đừng nói là mười giây, để cho anh ta một ngày anh ta cũng không thể nào đứng lên được.

"Đến đây đi, đại thúc."

Hạ Nặc đợi ở đó một lúc, đợi cho Bố Lạc Cơ rút cái rìu ra và sẵn sàng, anh ta cũng rút thanh kiếm ra khỏi vỏ một lần nữa. Khẽ quát một tiếng, anh ta chủ động lao nhanh tới.

Mặc dù vừa rồi giao chiến thất bại, nhưng Hạ Nặc ý thức được những gì đã làm. Bố Lạc Cơ như chiến binh không cồng kềnh như vẻ ngoài của anh ta, ít nhất là khi rút ngắn khoảng cách. Về tấn công, tốc độ phản ứng không thua kém. Anh ta chỉ muốn tận dụng điều này. Thật sự rất khó khăn khi nhảy lên vai Bố Lạc Cơ thông qua cán búa. Loại hành động này như một màu đen, không khác gì tự tìm đường chết.

Nhận ra được điểm này, trong vài vòng tiếp theo, Hạ Nặc sẽ chú ý hơn đến việc kiểm soát vị trí của mình. Khi chuyển đổi vị trí để tìm thời điểm tấn công, cố gắng không cho Bố Lạc Cơ có cơ hội tìm thấy mình. Sử dụng điều này để tiêu hao đi sức mạnh thể chất của đối thủ.

Tuy nhiên, rõ ràng là giới hạn của sức mạnh thể chất của Người khổng lồ không giống với Hạ Nặc. Sau năm phút rượt đuổi, mặc dù cảm xúc của Bố Lạc Cơ ngày càng trở nên lo lắng, cuộc tấn công đã để lộ nhiều sơ hở. Tuy nhiên, Hạ Nặc cũng tiêu hao không ít thể lực, nhiều lần bỏ qua cơ hội, lần duy nhất để đe dọa Bố Lạc Cơ là dùng thanh kiếm tạo thành một cơn lốc xoáy với chiều cao hơn mười mét, để người khổng lồ thực sự bận rộn trong một hồi lâu.

Bước ngoặt xuất hiện trong khoảng mười phút. Khi Hạ Nặc nhảy lên từ ngọn cây khổng lồ cao hàng trăm mét, anh ta muốn tránh chiếc rìu khổng lồ từ Bố Lạc Cơ. Khi anh ta nhảy sang trái, anh ta kiệt sức vì gắng sức nên tốc độ chậm lại, bị một trận bão từ cơn rìu ập tới.

Điều này trực tiếp dẫn đến chiến lược thay đổi vị trí của anh ta, dường như Hạ Nặc phải chống trả bằng một thanh kiếm, đỡ phát rìu tiếp theo mà Bố Lạc Cơ mang đến.

Đông!

Âm thanh buồn tẻ, đập mạnh vào tim Hạ Nặc, đây là lần đầu tiên anh ta thực sự nhận đòn tấn công trực diện từ người khổng lồ, cả người như có cảm giác xé rách, truyền đến từ tay phải. Hạ Nặc vất vả kìm nén cảm giác này và đứng vững trên mặt đất. Anh ta thấy rằng vết thương trên tay phải bị nứt một cái miệng lớn ba hoặc bốn cm, máu bất đầu chảy ra từ giữa.

"A..."

Vết nứt này thực sự gây sốc và tốc độ dòng máu ngày càng nhanh hơn. Hạ Nặc nhịn không được hít một hơi, nhưng sau đó anh không ngần ngại xé thắt lưng, quấn vài ba vòng, buộc chặt vết thương, sau đó nghiến răng nghiến lưỡi một lần nữa, nhón chân lên một chút, lại nhảy lên!

Về phía Bố Lạc Cơ, khi Hạ Nặc đang xử lý vết thương, anh ta dừng lại để xem xét chiếc rìu. Lúc này, thấy Hạ Nặc đã sẵn sàng chiến đấu một lần nữa. Trong mawts hiện lên vẻ kính trọng, anh ta cũng không nói gì thêm, gầm lên và dùng cả hai tay bổ rìu xuống.

Không biết đã bao lâu, lúc này mặt trời đã khuất dần sau đường chân trời.

Đêm im lặng và cả hòn đảo chìm trong bóng tối. Từ xa, giữa trung tâm có hai ngọn lửa, bập bùng trong gió đêm.

Trong trại, mọi thứ hỗn loạn, dưới sự chỉ huy của Al Mikania, hầu như mọi người đều bận rộn. Sau khi sắp xếp vào buổi sáng, mọi người hiểu rằng họ phải ở lại đảo một thời gian, họ chỉ có thể rời đi nếu mua được một chiếc thuyền, chuyến đi này, cũng có thể mất chừng nửa tháng.

Trong lúc này, điều kiện chỗ ở không còn tùy tiện như đêm qua, vì vậy từ chiều đến giờ, trên con tàu bị Phỉ Khắc bắn và phá hủy, mọi vật bị di dời để dựng lều. Ngoài các vật liệu và nguyên liệu, nước ngọt, vì kho vũ khí ở tầng hai ngay vị trí tốt, không bị ngâm nước, hầu hết súng và đạn dược vẫn có thể được sử dụng, mọi người cùng nhau dời xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.