Editor: Waveliterature Vietnam
Hai mươi phút sau, trận chiến giữa Bố Lạc Cơ và Đông Lợi cuối cùng cũng kết thúc. Cả hai người họ đều bị bầm tím và đầy vết thương, nằm trên mặt đất thở hổn hển, không thể đứng dậy.
Về phần kết quả, đương nhiên không có gì khác biệt, vẫn là hòa.
"Quả nhiên a..."
Thấy cuộc đấu tay đôi kết thúc mà không có chút hồi hộp nào, Hạ Nặc nhún vai, rồi ngón chân anh hơi nhấc lên. Cả người đột nhiên nhảy lên như một mũi tên trên ngọn cây khổng lồ, sau một hồi nhấp nhô, dừng trên một cái cây khổng lồ gần Bố Lạc Cư nhất.
"Này? Đây không phải là Hạ Nặc tiểu ca sao?"
Chuyển động tự nhiên không qua mắt được hai người khổng lồ. Mắt Bố Lạc Cơ nhận thấy Hạ Nặc đang rơi gần anh ta. Anh ta quay đầu lại và cười toe toét với anh ta,: "Sao ngươi lại đến đây? Có phải bên đó uống rượu xong rồi phải không? Nếu như không đủ, dù là ít, ta và Đông Lợi đều còn một ít, ta sẽ chia cho ngươi a. "
Trong mắt hắn ta lúc nào cũng chỉ có rượu, Hạ Nặc nghe được nghẹn ngào trong chốc lát, lắc đầu và chỉ vào thanh kiếm nơi eo của mình, mỉm cười và nói: "Hai vị đại thúc, ta tới tìm các vị so tài a. "
"So tài sao?"
Khi nghe điều này, Bố Lạc Cơ và Đông Lơi đều ngạc nhiên, rồi thấy đôi mắt của họ giật giật, họ vội vã đứng lên khỏi mặt đất cùng một lúc.
"Được thôi!"
Hai giọng nói thô lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kiem-cua-ke-cuop-bien/2788269/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.