Bầu bạn với tôi.
Nếu lúc Thẩm Tri Hành nói ba chữ này không có thêm nhiều tiền đề như thế, có khi Tô Ý Tiện thực sự có thể tưởng tượng được đôi phần mập mờ trong câu nói đó.
Nhưng trước giờ anh làm việc gì cũng cẩn thận chặt chẽ, luôn đúng chừng mực, không chừa chút xíu không gian nào cho người ta tưởng tượng.
Anh nói thay Nhan Nghiên bầu bạn với anh, chắc chỉ là cái cớ để cô có thể về bất cứ lúc nào mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy Tô Ý Tiện cũng rất vui rồi, ít nhất Thẩm Tri Hành không cảm thấy cô phiền.
“Vâng, sau này cháu có thời gian rảnh sẽ về… Thăm ngài.”
Từ bầu bạn tuôn ra từ miệng Thẩm Tri Hành thì rất dễ.
Nhưng dẫu sao Tô Ý Tiện cũng ấp ủ tình cảm vượt qua chú cháu với anh, điều này khiến cô rất khó mở miệng nói bầu bạn với anh bằng thân phận thuần túy chỉ là bậc con cháu.
Thẩm Tri Hành cong ngón tay đẩy gọng kính, nhìn cô qua thấu kính.
“Có thời gian rảnh sẽ về thăm.” Nghe quen quá.
Trước kia mỗi lần rời khỏi nhà chính của nhà họ Thẩm, anh đều nói với ông cụ Thẩm như thế.
Tô Ý Tiện không nhận ra sự thay đổi nhỏ xíu trên mặt anh, nhanh chóng đổi đề tài hỏi: “Hôm nay chú không đi làm ạ?”
“Chiều mới đi.”
Thẩm Tri Hành sợ cô khóc tiếp nên đặc biệt dành cả một buổi sáng dỗ dành cô. Ai ngờ cảm xúc của Tô Ý Tiện đến nhanh mà đi cũng nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kho-gap-xuan-ve/3418241/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.