“Muốn gặp tôi thường xuyên sao?”
Tô Ý Tiện không đáp, cúi đầu không nhúc nhích.
Chiếc áo sơ mi màu lam nhạt của Tô Ý Tiện bị nước mắt thấm ướt đẫm một mảng to, hai bên ống tay áo dính đầy nước mắt.
Thẩm Tri Hành đợi một lúc, thấy áo sơ mi của cô càng ngày càng ướt thì cúi người xuống đỡ cô đứng dậy.
“Về nhà trước đã.”
Anh giữ vai Tô Ý Tiện, hỏi cô: “Có tự đứng vững được không?”
“Được.” Tô Ý Tiện nhỏ giọng đáp.
Thẩm Tri Hành buông cô ra: “Thế cháu tự đi, không cần tôi đỡ?”
Tô Ý Tiện chậm rãi chớp mắt một cái, một giây sau, bộ não không tỉnh táo lắm vì say rượu bỗng đưa ra một mệnh lệnh - muốn anh đỡ.
Vì thế, Tô Ý Tiện nghiêng người về trước, cố ý loạng choạng bước về phía trước một bước.
Hai tay cô nắm chặt cánh tay Thẩm Tri Hành, trán suýt chạm vào ngực anh…
Nhưng cô không dám dựa vào đó.
Cô sợ.
Cô sợ mình thể hiện quá rõ ràng sẽ khiến Thẩm Tri Hành nhận ra điều gì đó.
Với tính cách của Thẩm Tri Hành, có khi lúc đó bọn họ chẳng thể gặp mặt nhau.
Tô Ý Tiện chậm rãi vịn vào cánh tay anh ngẩng đầu lên, nửa tỉnh nửa say: “Có vẻ cháu không tự đi được đâu.”
Thẩm Tri Hành thở dài, đỡ cái người bước đi lảo đảo nào đó ra ngoài.
Cơn mưa rào xế chiều đã xua tan không ít sự oi bức, gió đêm thổi vào người hơi lạnh.
Tô Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kho-gap-xuan-ve/3418240/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.