Khi lên xe, Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành ngồi song song ở hàng ghế sau.
Mấy năm qua Tô Ý Tiện cực kỳ ít khi ở cạnh trưởng bối khác phái ngoài ông nội, không khỏi thấy hơi mất tự nhiên.
Từ khi lên xe, cô luôn cứng người không dám cử động, im lặng nhìn gáy tài xế mà thất thần, mãi tới tận khi xe chạy được hơn mười phút cô mới thoáng thả lỏng, chậm rãi dựa lưng vào ghế.
Không bao lâu sau, xe chạy lên đường cao tốc trên cao.
Tô Ý Tiện nhanh chóng nhận ra đây không phải đường đi tới nhà chính của nhà họ Thẩm, cô hơi khó hiểu, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Thẩm Tri Hành, muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Sắc mặt anh không tốt cho lắm, tốc độ lật tài liệu càng lúc càng nhanh, động tác toát ra sự mất kiên nhẫn cực độ.
Có lẽ nhận ra có người đang nhìn mình nên Thẩm Tri Hành quay sang, chạm phải đôi mắt trong veo như nước, đầy tò mò của Tô Ý Tiện.
Mấy ngày nay cô khóc rất nhiều, mắt đỏ au, vẫn còn sưng.
Thẩm Tri Hành gấp bản kế hoạch làm mình đau đầu lại, nhoài người ra lấy chai nước trong tủ lạnh: “Nhắm mắt lại.”
Tô Ý Tiện lập tức ngồi thẳng người rồi nhắm mắt, vươn tay muốn nhận lấy chai nước lọc.
Thẩm Tri Hành kề chai nước thủy tinh lên mắt cô, đang định bảo cô tự cầm, không ngờ cô bỗng rụt người về sau, đầu đập vào cửa sổ xe.
Tô Ý Tiện mở mắt ra, chau mày lại, giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-kho-gap-xuan-ve/3418213/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.