Hồi còn nhỏ tôi thường thích nhất được bố kiệu lên vai, mẹ sẽ ngồi ở ghế nhìn lên vừa cười vừa càu nhàu:
– Trời ơi, cẩn thận đấy, hai bố con anh suốt ngày toàn chơi cái trò nguy hiểm thôi.
Bố tôi vừa đi xoay xoay vòng vừa đáp:
– Ai bảo em đây là nguy hiểm. Hơi bị nhầm nhé, Phong hơi bị thích ấy con nhờ
Tôi được đưa lên thật cao, cảm thấy toàn bộ thế giới đều được thu vào tầm mắt, cảm thấy những gì trước mặt đều hoàn hảo, đều thật đẹp đẽ. Thế nhưng trò chơi vui vẻ ấy lại chẳng kéo dài bao lâu, thế giới hoàn hảo kia một ngày cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng. Mười ba tuổi bố mẹ tôi cãi nhau một trận rất lớn, lớn đến mức mẹ tôi bỏ đi suốt đêm, khi về nhà cũng thấy mẹ ngồi bên sofa khóc nấc lên. Tôi nhìn mẹ, cứ liên tục hỏi sao mẹ lại khóc? Mười ba năm rồi mẹ mới có thai, mẹ đang mang thai một em bé xinh xắn, mấy ngày trước mẹ còn hào hứng khoe với bố và tôi, còn vui vẻ cười nói, còn hỏi tôi muốn có em trai hay em gái sao tự dưng lại khóc? Sao bố và mẹ lại cãi nhau? Thế nhưng chẳng ai trả lời cho câu hỏi của tôi, chỉ thấy tiếng mẹ khóc đầy oan ức.
Đêm bố tôi về, cánh cửa bị bố đập rầm rầm. Tôi với mẹ nằm trên tầng, còn chưa kịp xuống mở cửa đã thấy bố hùng hổ lao lên. Bố túm mẹ tôi lôi ra ngoài quát lớn:
– Sao em lại đánh cô ấy?
Tôi bị mẹ đẩy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-doc-khong-trai/571250/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.