Mẹ tôi khóc một lúc rồi khẽ buông tôi ra nói:
– Xuân. Mẹ… Xuân… mẹ… mẹ xin lỗi
Dường như câu xin lỗi của mẹ phải khó khăn lắm mới có thể thốt ra được. Nói xong câu đó mẹ cũng bấu chặt tay vào nhau. Tôi cố nhấc tay lên ôm vào mẹ lắc đầu đáp:
– Mẹ đừng nói gì. Để con ôm mẹ một lúc nữa đi
Mẹ tôi kéo sát đầu tôi vào lòng, hình như đã rất lâu rồi tôi mới cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Ôm mẹ rất lâu tôi mới khẽ buông ra. Mẹ tôi đặt tôi nằm xuống mặt mũi ướt đẫm giọng lạc đi:
– Để mẹ gọi thằng Phong. Ba ngày nay nó xin nghỉ chăm con. Hình như nó vừa xin chuyển cho con lên Trung Ương. Hôm qua bác sĩ bảo không biết con có tỉnh lại không, lúc ấy ai cũng khóc nhưng không hiểu sao thằng Phong không khóc. Nhưng chính vì không khóc mẹ mới cảm thấy rất lo. Mẹ nó cứ bên cạnh nói “con cứ khóc đi, đừng đè nén trong lòng như vậy, tám năm trước con đã phải điều trị tâm lý, nếu con cứ nín nhịn sẽ sinh bệnh đấy”. Vậy mà nó vẫn không khóc, ráo hoảnh nhìn đống dây dợ trên người con rồi lặng lẽ ngồi xuống. Đến tối Mun vào, nó cứ hỏi đi hỏi lại thằng Phong “bố ơi, sao mẹ chưa tỉnh dậy? Bố bảo khi nào bố gấp xong một trăm con hạc và một trăm ngôi sao mẹ sẽ dậy cơ mà, bố bảo mẹ dậy đi, con hứa với mẹ chỉ cần đủ một trăm hạc với một trăm sao thì sẽ gọi mẹ là mẹ, bố bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-doc-khong-trai/571249/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.