Tôi chạy một mạch từ tầng bảy xuống tầng một chân cũng như muốn khuỵ xuống, bên ngoài nắng gắt, tôi mặc kệ lao ra ngoài. Chết tiệt thật! Bên ngoài không có một chiếc taxi nào đỗ, đến cả xe ôm cũng không.
Điện thoại tôi lại rung, mẹ tôi từ bên kia vừa khóc vừa nức nở nói:
– Về chưa? Sao lâu thế?
Nghe mẹ tôi khóc tôi càng không kìm chế được mũi cũng cay xè đáp lại:
– Con đang về rồi
– Nhanh lên
Tôi nuốt nước bọt đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì bên trong Phong cũng đang sải bước về phía con xe ô tô đỗ ngay trong bãi. Tôi cầm điện thoại trên tay, sau bao nhiêu năm gặp lại tôi và anh ta đã không giống trước kia. Thế nhưng lúc này đây tôi không còn cách nào khác, khi con xe ô tô vừa phóng ra đến cổng tôi liền lao tới. Phong có chút sửng sốt mở cửa xe trợn mắt nói:
– Cô thần kinh à?
Tôi không còn quan tâm cái gọi là sĩ diện tự trọng run rẩy đáp:
– Bố chắc gọi cho anh rồi, Mun mất tích, anh đưa tôi về cùng với
Phong cười nhạt, xoay vô lăng đáp lại:
– Tránh ra.
Tôi không giữ được bình tĩnh tóm vào cửa nắm van xin:
– Cho tôi về cùng.
– Tôi bảo cô tránh ra, cô có điên không hả? Tự bắt xe mà về đi.
– Mở cửa xe
– Cô ra lệnh cho tôi đấy à? Tôi và cô liên quan quái gì đến nhau mà tôi phải nghe lời cô
– Tôi và anh không liên quan cũng được nhưng Mun là em gái ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cay-doc-khong-trai/571229/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.