(Chuyện bé xé ra to)
"Điện thoại, điện thoại..." Cô lẩm bẩm trong miệng, cả người run như cầy sấy. Khi nhìn thấy cuộc gọi vừa nãy không phải do mình bắt máy thì cô hoàn toàn phát điên.
Giống hệt ba năm trước.
"Cầu xin các người, cho tôi nghe giọng của Lê Lê đi."
"Nó có khỏe không! Không có bị đánh chứ! Có phải thằng bé rất sợ không!"
"Muốn bao nhiêu tiền đều được hết, muốn cái gì tôi cũng cho tất, tôi sẽ không báo cảnh sát, tôi sẽ không làm gì hết, chỉ cần Lê Lê trở về. Để thằng bé về với tôi đi mà."
Cô tuyệt vọng cầu xin, trong bốn ngày đó, cô bán sạch tất cả bất động sản của mình ngoại trừ căn nhà hai mẹ con đang ở. Đến ngân hàng rút hết tiền trong sổ tiết kiệm ra, gom góp được khoảng chừng hơn mười triệu.
Cô lại sợ không đủ, thậm chí còn định bán luôn cả công ty, chỉ vì tìm một đường sống cho con của mình.
Cái gì cũng không quan trọng, tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng đứa con của mình. Chỉ cần con trai của cô có thể trở về.
Cô khóc lóc cầu xin chiếc điện thoại lạnh lẽo, thậm chí còn dập đầu quỳ lạy nhưng đều vô ích.
Khi thấy khăn choàng cổ của Lê Lê trong thùng rác ở địa chỉ số 38 đường Quang Dương, cô gần như tan nát cõi lòng. Nếu không phải chiếc khăn quàng cổ không có vết máu thì cô hận không thể đâm chết chính mình!
Cho dù vậy, nhưng cứ mỗi lần nhớ lại ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-cac-nguoi-cho-con-duong-song/1872388/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.