"Dì Vương không thể không có Lê Lê, đây là chỗ dựa tinh thần duy nhất của dì. Nếu Lê Lê xảy ra chuyện, chẳng khác gì giết dì ấy thêm một lần nữa!"
"Tôi biết đây không nằm trong phạm vi công việc của anh, nhưng bây giờ đã tan làm, dù không là vì con mèo nhưng cũng phải vì người chứ, anh có chủ ý gì không?"
"Chúng tôi thật sự không có cách nào. Báo cảnh sát, tòa án, thậm chí là xin giúp đỡ ở các diễn đàn lớn, chỗ nào có hy vọng chúng tôi đều đã đi hết, nhưng cuối cùng vẫn là dậm chân tại chỗ."
"Đừng khóc, cô để tôi suy nghĩ thêm một lát." Mục Từ Túc ngoắc Phó Chiêu Hoa, nói nhỏ vài câu bên tai cậu. Phó Chiêu Hoa gật đầu rồi đi ra ngoài.
Mục Từ Túc cầm cuốn sổ bắt đầu ghi lại toàn bộ chi tiết của vụ việc.
"Đầu tiên nói về số điện thoại, người kia tổng cộng gọi cho mọi người bao nhiêu lần?"
"Mười hai lần."
"Mười hai..." Mục Từ Túc rất nhạy cảm với con số này, anh lấy phần ghi chép trong sổ tay mà Phó Chiêu Hoa đã gửi cho anh lúc trước để đối chiếu, sau đó không khỏi nhíu mày.
Trong vụ án bắt cóc ba năm trước, tổng số cuộc gọi hẹn địa điểm đòi tiền chuộc là mười hai lần!
Thắc mắc về thời gian cuộc gọi cụ thể thì anh phát hiện những kẻ bắt cóc cũng hành động giống hệt như bây giờ.
"Không biết án bắt cóc kia..." Mễ Nhã cũng vô cùng sốt sắng.
Mục Từ Túc lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-xin-cac-nguoi-cho-con-duong-song/1872387/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.