Đại Thiên Cẩu sững sờ, định phản bác theo bản năng: “Không, yêu cũng có…”
“Ngài muốn nói yêu cũng có khác biệt kiểu lừa mình lừa người ấy à?” Yêu Hồ nhướng mày, nhìn về phía trừ yêu sư đằng mé tường đang cố gắng chống người dậy, “Vậy thì ngài hỏi hắn xem, nếu hắn nói chúng ta có khác biệt, vậy tiểu sinh sẽ mặc Đại Thiên Cẩu đại nhân tùy ý xử trí.”
Trừ yêu sư kia mãi mới chống được người dậy, bỗng cảm giác có hai luồng mắt đồng loạt quét sang, lập tức giật mình toát mồ hôi lạnh ướt cả người. Hắn sắp chết ở đây rồi, chết trong nhà của ba con yêu rồi. Nghĩ mình chắc chắn sẽ phải chết, trừ yêu sư lại cảm thấy thoải mái hẳn lên, đằng nào chân cũng không có sức, hắn bèn ôm ngực ngã ngồi xuống, nghiêng người dựa vào tường, khóe miệng treo nét cười, “Đến đi, các ngươi liên thủ, giết ta đi.”
Như hoàn toàn không nghe thấy lời Yêu Hồ nói trước đó.
Thực ra trừ yêu sư thực sự không nghe thấy, giờ toàn bộ đầu óc hắn vẫn còn đang ong ong, âm thanh bên ngoài tạm thời không quấy rầy được hắn. Ví dụ như ý nghĩ sẽ chết trong tay Đại Thiên Cẩu và Yêu Hồ.
Sắc mặt Đại Thiên Cẩu biến đổi, lúc này y hoàn toàn không thể phản bác nổi Yêu Hồ. Yêu chính là yêu, nào có chia tốt hay xấu. Thủ Vô cũng từng nói với y như vậy, nhưng Đại Thiên Cẩu vẫn luôn ôm một tia hi vọng, mãi đến tận vừa rồi.
Yêu Hồ đã giơ cây quạt trong tay về phía trừ yêu sư, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-x-cao-duoi-cua-nguoi-rat-mem/43531/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.