Người xưa từng nói họa vô đơn chí, nhưng mà may mắn cũng có thể theo nhau mà kéo tới nha.
Mới sáng sớm Tề Tranh nhận được điện thoại của Bùi Thanh Phi, đang lúc cao hứng như vậy, mở hộp thư ra xem, lại thấy khiếu nại của mình cũng đã nhận được kết quả như mong đợi, mật khẩu của các tài khoản đều đã được khôi phục. Cuối cùng Tề Tranh cũng cho phép mình được thở phào một cái.
Đăng nhập lại tài khoản một lần nữa, lập tức tin nhắn đổ ụp vào giữa mặt.
[Đồ ngốc! Có phải là bà đã quên mất mật khẩu của chính mình rồi hay không!] Đến từ Tô Nhã.
[Đến cùng là thế nào rồi vậy a, nước mắt mẹ già đây đang chảy xuống vì lo lắng đấy.] Đến từ Điền Tiểu Điềm.
[Ngốc!] Đến từ Phạm Vi.
Từ đầu đến cuối đều là như vậy! Tề Tranh thấy đau cả răng.
Ngoài đám bạn cùng phòng còn có rất nhiều người là bạn học từ thời cấp a, đại học dùng đủ loại con đường nhắn lại những lời thăm hỏi ân cần có, lo lắng có, cổ vũ có, trêu chọc... đều có cả.
Thì ra mọi người đều nhiệt tình, hăng hái như vậy đấy! Tề Tranh cười cười.
Cái lúc kiểm tra lại tin nhắn của Giang Sở, Tề Tranh thấy thật bất ngờ khi phát hiện ra được là, cái tin nhắn cuối cùng được Giang Sở gửi tới vậy mà lại là địa chỉ cùng phương thức liên lạc hiện tại của Bùi Thanh Phi tại A quốc. Mất một lúc cẩn thận thẩm tra cùng đối chiếu lại, cô nhận ra là, so với mình, người này lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943126/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.