Tề Tranh thất hồn lạc phách mà đi trở về.
Là một kẻ thiếu gân cốt như Tề Hồng nhưng khi nhìn thấy cái dạng này của Tề Tranh cũng phải thu lại giọng điệu trêu chọc thường ngày. Cậu cẩn thận từng li từng tí một mà hỏi: "Chị, chị không sao đấy chứ?"
Tề Tranh đưa ra một nụ cười so với khóc lại còn khó coi hơn rồi đi vào phòng riêng.
Mẹ Tề để cho Tề Hồng trở về phòng học bài, còn mình thì đi theo vào ngồi ở bên giường Tề Tranh.
Cả người Tề Tranh co rúm lại khi thả người đổ vật xuống giường, như không còn chút sinh khí nào. Mẹ Tề đến gần bên mới phát hiện ra được, con gái của mình đang khóc. Không có âm thanh, cũng không hề thút thít. Chỉ là mở to đôi mắt hạnh trong vắt mà nhìn lên trần nhà mà im ắng rơi lệ.
Từ trước tới nay mẹ Tề vẫn cảm thấy cái nha đầu này của nhà mình đã đầu thai sai rồi. Cái bộ dạng hấp tấp, chắc nịch này ấy mà, phải là con trai mới đúng. Nhưng hôm nay trái tim của mẹ Tề lại mềm nhũn ra. Cái cô nhóc mới nhìn qua như thể không sợ trời không sợ đất này của nhà mình, đánh nát răng cũng có thể nuốt xuống được vậy mà lại đang khóc!
Mẹ Tề kéo con gái ngồi dậy, bà để cho Tề Tranh nhìn vào mình.
"Con nói với mẹ đi. Đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Tranh vẫn chỉ là lắc đầu, từ trong hốc mắt nước mắt không ngừng chảy ra.
Mẹ Tề thở dài, không nói thì không nói a. Bà nhẹ nhàng vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cau-va-thanh-xuan-nhu-mot-bai-tho/943084/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.